Biên tập: Ross
Chương 3
Anh Ôn dạy tôi được không?
Chúc Tòng Duy vẫn chưa nhận ra ánh mắt của người đàn ông dưới kia, cô vừa tắm xong thì nghe thấy tiếng thông báo Wechat.
Cô còn tưởng tin nhắn của Phạm Trúc, người hôm nay cũng phải dậy sớm, không ngờ là của chị Chu.
Chị Chu là người phụ trách việc ăn uống trong nhà, tối qua Hạ Quân bảo cô thêm số chị, nếu muốn ăn gì thì cứ dặn chị trước, chị ấy nấu ăn rất ngon, có thể nấu từ món Trung tới món Tây, kể cả những món tráng miệng phức tạp.
Nhưng tối qua Chúc Tòng Duy không dặn chị chuẩn bị bữa sáng, cô phải dậy sớm, làm phiền người khác cũng không quá thích hợp.
Chị Chu: 【 Cô Chúc, cô dậy rồi đúng không? Tôi có làm mấy món ăn sáng, cô muốn ăn gì không để tôi làm thêm, tiện thể xuống dùng bữa chung với cậu Ôn luôn nhé. 】
Dùng bữa chung?
Chúc Tòng Duy không ngờ bữa cơm mà tối qua Hạ Quân luôn miệng tiếc nuối nay đã được bù đắp.
Chúc Tòng Duy không gọi thêm món, chỉ nói mình không kén ăn.
Phòng ăn của Ôn gia nằm ở một gian nhà riêng, diện tích rất lớn, bên trong còn phân thành nhiều khu, cô chỉ có thể cảm thán nhà giàu nên phòng cũng nhiều.
Cô là người đầu tiên tới đây, lúc này chị Chu cầm theo một lồ ng xíu mại cùng bánh bao hấp khói nghi ngút đi vào.
Nhìn thấy cô, chị Chu vội tới kéo ghế: “Cô Chúc ngồi xuống đi.”
Trên bàn tròn gỗ đã được bày sẵn rất nhiều đồ ăn, khẩu phần mỗi món không lớn, vừa đủ cho hai người.
“Bình thường phải đi làm sớm vậy sao?” Tính chị nhiệt tình ” Đêm qua tôi thấy cô đi làm về muộn, ngủ có được bao lâu đâu.”
Chúc Tòng Duy nhẹ giọng trả lời: “Có việc nên mới phải dậy sớm. Gọi em là Tử Duy được rồi, dù sao chị cũng là trưởng bối.”
Chị Chu cười không ngậm được miệng: “Nhân lúc còn nóng thì mau ăn đi, năm nay không giống mấy năm trước, bây giờ còn chưa tới mùa cua, bình thường vào mùa này tôi đã làm được mấy mẻ bánh bao gạch cua rồi, hoa quế ngoài chợ bán cũng đắt nữa.”
Còn về lời ban nãy Chúc Tòng Duy nói chị không từ chối cũng không thuận theo, dù sao Chúc Tòng Duy cũng là khách quý của nhà họ Ôn.
Chúc Tòng Duy ngồi xuống, không nhịn được hỏi: “Ôn tiên sinh chưa tới ạ”
Chị Chu: “Mới nãy nghe điện thoại của cậu ấy xong, bảo năm phút nữa xuống, chắc sắp rồi đó…”
Chị vừa dứt lời thì một giọng nam trầm ấm từ bên ngoài bức bình phong vang lên.
“Chị Chu”
Chúc Tòng Duy lập tức ngẩng đầu.
Người đàn ông đứng ngoài bức bình phong tựa như viên ngọc ẩn dưới vực sâu, dần xuất hiện trước ánh sáng.
Ôn Trình Lễ hôm nay không đeo kính, ngũ quan rõ ràng, cao ngạo lại trầm lặng.
Anh mặc sơ mi đen, tay áo sắn đến bắp tay, có thể thấy được đường gân bắt mắt kéo dài tới tận mu bàn tay, ngón tay thon dài lộ rõ các khớp xương.
Chúc Tòng Duy để ý tóc trên trán anh hơi ướt.
Cho dù có tuỳ ý vuốt lên cũng không hề cảm thấy anh xuề xoà chút nào, ngược lại tăng thêm phần cao quý lạnh lùng.
Cô đứng dậy chào ” Ôn tiên sinh.”
Giọng nói không còn cứng rắn như lúc tranh cãi khi ở nhà họ Trình, thay vào đó là chất giọng mềm mại uyển chuyển như làn sương sớm.
Ôn Trình lễ đi ngang qua cô, ánh mắt tự nhiên dừng trên mặt cô.
Mái tóc đen mượt được buộc gọn ra sau, lộ ra gương mặt trắng nõn không tì vết, khác hẳn với dáng vẻ che nửa mặt hôm qua, bớt đi vài phần lạnh nhạt, tổng thể gương mặt nhìn rạng rỡ hơn một chút.
“Còn định đứng đến bao giờ?” Ôn Trình Lễ bình tĩnh thu hồi tầm mắt, nói một câu coi như chào hỏi, sau đó quay sang bảo chị Chu đừng lấy thêm đồ ăn nữa.
So với việc khách sáo thì anh thuần thục hơn Chúc Tòng Duy nhiều.
Cho dù đây mới là lần gặp thứ hai.
Chúc Tòng Duy gật đầu ngồi xuống, chủ động nhắc tới chuyện hôm qua: “Còn chưa cảm ơn ngài chuyện ở nhà họ Trình.”
Ôn Trình Lễ đáp lại: “Tiện tay thôi.”
Anh không chút để ý nhắc nhở: “Tính cả hôm qua thì đây là lời cảm ơn thứ hai tôi nhận rồi.”
Tối qua hẳn là thư ký đã nói lại với anh.
Chị Chu rót hai tách trà nóng, chị còn tưởng hôm nay hai người mới biết nhau lần đầu, hoá ra hôm qua đã gặp nhau.
Ôn Trình Lễ nhấp một ngụm trà, động tác thản nhiên lại tao nhã ” Không có tôi cũng vậy thôi.”
Chúc Tòng Duy không cho là vậy “Có thể sẽ khác”
Ôn Trình Lễ đặt tách sứ trắng xuống, anh không ngờ cô lại nghiêm túc trả lời mình, nếu là người khác đã sớm dừng lại ở đó hoặc bắt đầu một chủ để khác rồi.
Anh ngước mắt quan sát biểu cảm của cô: “Cô không tin vào năng lực của mình?”
“Tất nhiên là tôi tin”
Chúc Tòng Duy không bao giờ phủ nhận năng lực nghiệp vụ của bản thân, ngay cả ở trước mặt một người có địa vị như anh cũng không cần khiên tốn: “Suy nghĩ mỗi người mỗi khác.”
Anh lại hỏi ” Ở đây đã quen chưa?”
Chúc Tòng Duy có hơi ngoài ý vì chủ đề đột ngột thay đổi, cô nghiêm túc trả lời: “Ở đây rất tốt, tôi cũng đã dần quen rồi.”
Một câu trả lời không thành thật lắm, Ôn Trình Lễ khẽ cười.
Bàn ăn yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng bát đũa va chạm.
Ôn Trình Lễ thức nguyên một đêm nên ăn uống không cảm thấy ngon miệng, từ khoé mắt bắt gặp cảnh cô đang gạt hết hoa quế trong chén bánh trôi tàu ra đ ĩa.
Anh vừa mới ăn xong món đó, cũng không cảm thấy vấn đề gì.
“Không thích hoa quế à?” Ôn Trình Lễ hỏi.
“Không phải.” Chúc Tòng Duy không ngờ anh lại để ý hành động của cô “Tôi có thể ăn được mấy món có mùi hoa quế, nhưng lại không thích ăn hoa.”
Cô chần chừ hỏi: “Cái này có bị tính là lãng phí không ạ?”
“Nếu tính thì sao?”
“…”
Chúc Tòng Duy quan sát người đàn ông đối diện, anh đã ăn xong, đang nhàn nhã uống trà, ánh mắt của cô bất giác chuyển xuống môi anh.
Hình dáng môi của anh rất đẹp, cánh môi trên hơi mỏng, lộ rõ viền môi.
Khoé môi anh hơi nhếch lên, có lẽ vì thế trông anh bớt đi vài phần lạnh lùng.
Chúc Tòng Duy dời tầm mắt, thản nhiên nói: “Vậy đành đợi tới mùa hoa quế mới ăn được.”
Ăn một chút có nề hà gì.
Ôn Trình Lễ sâu xa nói: “Vừa lúc trong sân có trồng mười cây hoa quế.”
Chúc Tòng Duy: “…Ý ngài là phải hái hết chỗ đó?”
Điều này không giống cô nghĩ lắm, chẳng lẽ tháng sau thật sự bắt cô đi hái hoa quế để ăn?
“Nếu cô Chúc là người giữ chữ tín, tôi cũng mong là vậy.”
Ôn Trình Lễ rất muốn xem phản ứng của cô.
Chúc Tòng Duy cầm đ ĩa đựng chỗ hoa quế mới bỏ ra, mùi hoa quế ngọt nồng đến gay mũi, cô gạt lại vào chén: “Có nhiều quá không.”
Ai bảo cô đang ở nhà người ta, còn bị bắt lấy điểm yếu.
“Không nhiều”
Ôn Trình Lễ cười, đứng dậy ra khỏi phòng ăn.
_
Đến khi rời khỏi Ôn Viên, lên xe tới nhà tang lễ, Chúc Tòng Duy mới thực sự để mắt tới hàng cây hoa quế ngào ngạt trong sân.
Cô nghĩ Ôn Trình Lễ chỉ đang đùa cô, anh thuận miệng nói vậy, chứ làm gì có chuyện bắt cô ăn hết chỗ hoa quế đó.
Tài xế do Hạ Quân sắp xếp, vừa lúc nhìn qua gương chiếu hậu: “Mùa hoa quế năm nay đến muộn, chắc phải tầm tháng sau mới ra hoa.”
Chúc Tòng Duy bình tĩnh lại: “Tôi biết.”
Cô làm như vô tình hỏi: “Mấy năm trước có hay thu hoạch hoa quế không?”
Tài xế trầm ngâm một lúc: “Hầu như là không, chỉ có khi cần làm bánh thì mới hái.”
Chúc Tòng Duy rơi vào trầm tư.
Khi đến nhà tang lễ, trời đã sáng trưng.
Phạm Trúc thuê nhà tương đối gần nên trực tiếp cưỡi con chiến mã điện tới chỗ làm, vừa lúc gặp cô ở cổng.
Cô ấy lén nhìn chiếc xe vừa rời đi: “Sao nhìn xe này lạ vậy?”
Chúc Tòng Duy mặt không đổi sắc: “Chắc hôm nay bắt được siêu xe.”
Phạm Trúc không chút nghi ngờ tính xác thực của câu nói này, dù sao lòng tin của cô ấy đối với tiền bối luôn là tuyệt đối.
Hai người không tiếp tục trì hoãn, đi vào liền thay sang đồ bảo hộ và khử trùng.
Hôm nay người quá cố được bệnh viện đưa tới, không quá phức tạp nên việc phục dựng và trang điểm cho di thể cũng nhanh chóng được hoàn thành.
Chúc Tòng Duy vốn tưởng đưa tới nhà vĩnh biệt là xong.
Không ngờ chỉ vài phút sau, Phạm Trúc gọi điện thoại tới, giọng điệu sốt ruột: “Sư tỷ, người nhà cảm thấy người đã khuất có chỗ không đúng.”
Chờ đến khi Chúc Tòng Duy tới nhà vĩnh biệt, người nhà vẫn còn tranh cãi với nhân viên phụ trách ở bên trong.
“Các anh đổi người rồi đúng không, đây rõ ràng không phải mẹ tôi”
Lần đầu Phạm Trúc gặp phải chuyện này, vội chạy tới xác nhận thi thể không bị tráo đổi mới thở phào nhẹ nhõm: “Không nhận nhầm được, chúng tôi đã đối chiếu ảnh gia đình anh cung cấp, về phần di thể, nhân viên chỗ chúng tôi đã kiểm tra đúng họ tên, hơn nữa sáng nay chúng tôi cũng chỉ nhập liệm cho mỗi mẹ anh.”
“Tôi thấy trên mạng còn có trường hợp nhà tang lễ chôn sai, tận tới lúc mở quan tài ra mới biết, nói không chừng do mấy cô cẩu thả, mau tìm người phụ trách tới đây cho tôi.”
Phạm Trúc bị ánh mắt dữ tợn của đối phương doạ sợ, liên tục lùi lại đằng sau, tới khi bị một bàn tay mảnh mai kéo ra.
“Tôi là người phụ trách!” Một giọng nữ mềm mại truyền đến.
“Sư tỷ.” Phạm Trúc như tìm thấy chỗ dựa.
Người trước mặt mắt ngọc mày ngài, dù không trang điểm nhưng vẫn thanh tú mộc mạc, tự nhiên tô điểm thêm chút màu sắc cho không gian đơn điệu lạnh lẽo của nhà tang lễ.
Chỉ là màu sắc này ở nhà tang lễ, nếu không có mọi người xung quanh, người nhà không khỏi nghĩ đến nữ quỷ xinh đẹp bước ra từ Liêu trai chí dị.
Chúc Tòng Duy ra hiệu cho Phạm Trúc lùi về sau: “Người chết mỗi phút mỗi giây đều bị biến đổi, mẹ anh mất được một ngày mới đưa tới chỗ chúng tôi, hơn nữa để đảm bảo, chúng tôi phải tiến hành phục dựng và trang điểm, không tránh khỏi người quá cố hơi khác với lúc sinh thời, anh thấy lạ là điều không tránh được.”
Lời giải thích này nghe có vẻ hợp lý, anh Lưu cũng vơi giận đi một nửa, nhưng vẫn còn ngờ ngợ: “Cô nói nhiều như vậy để làm gì, tôi nói không giống là không giống, đâu phải tự dưng gây chuyện?”
Chúc Tòng Duy gật đầu, lại hỏi: “Ý tôi không nói anh gây chuyện, chỉ muốn biết anh thấy khác ở điểm nào?”
“Cảm thấy không giống thì nói không giống . Như đổi sang người khác vậy, còn nữa cô hỏi nhiều thế còn chưa đưa cho tôi câu trả lời thích đáng đâu.”
“Vậy bây giờ anh và gia đình anh đều thấy không giống đúng không?”
Nhân viên phụ trách sảnh nhỏ giọng giải thích: “Người này đi suốt đêm từ tỉnh khác tới đây, chồng và con gái người quá cố ban nãy đi vệ sinh, bọn họ chưa biết đã nhập liệm xong, có cần tôi đi báo với họ không.”
Chẳng mấy chốc có người đến.
Anh Lưu lập tức gọi: “Bố, chị, mọi người tới đây xem có phải là mẹ không, con đã dặn để người có tuổi phụ trách…”
Hai người tới gần cẩn thận quan sát.
Ông cụ rơm rớm nước mắt: “Đây là mẹ mày, mày nhìn cằm bà ấy đi, vết sẹo khi xưa cứu mày vẫn còn đấy.”
Chị gái cũng gật đầu theo, nghẹn ngào nói: “Đúng là mẹ rồi, cậu bươn chải bên ngoài, mỗi năm về nhà được một lần nên không biết, mấy tháng nay mẹ bị bệnh tật tra tấn, so với đầu năm cậu về mẹ đã thay đổi nhiều rồi, tới giờ mẹ cũng được giải thoát.”
Hoá ra là hiểu lầm.
Anh Lưu vội nhận lỗi, vừa rồi do anh ta giận quá mất khôn: “Thực xin lỗi mọi người, do tôi hiểu lầm.”
Chúc Tòng Duy vẫn bình tĩnh: “Bình thường thôi, chúng tôi hiểu được.”
Nói thẳng ra, dù kỹ thuật của họ có xuất sắc đến đâu, họ cũng không thể khiến người chết trông giống hệt như lúc còn sống được. Rõ ràng không ai có thể ngăn cản được những biến hoá của tự nhiên.
Người khâm liệm vốn là nghề phục trang cho người chết. Đúng như cái tên, di thể được phục dựng và trang điểm cho giống nhất với lúc còn sống.
_
Đúng bốn giờ chiều tan làm.
Phạm Trúc đợi mãi cũng tới ngày này, nóng lòng kéo Chúc Tòng Duy đi ăn một bữa thịnh soạn.
Chúc Tòng Duy đành xin lỗi: “Hôm nay chị phải đi thăm bà “
Phạm Trúc ỉ ôi, cô ấy cũng biết bệnh tình của bà nội Chúc: “Đương nhiên phải ưu tiên bà hơn, hôm khác ăn cũng được, chị mau đi đi!”
Chúc Tòng Duy tới khoa nội trú của bệnh viện trước bốn rưỡi.
Cô đi thẳng một đường tới phòng bệnh của bà nội. Trong phòng có ba bệnh nhân, tất cả đều bị ung thư phổi.
Sở dĩ không ở phòng đơn là vì Chúc Tòng Duy còn phải đi làm, tối muộn hoặc cuối tuần mới có thể tới thăm bà, bà lại không muốn ở một mình, người già sợ nhất là cô đơn, có thêm vài người bạn còn có thể trò chuyện.
Lúc này trong phòng bệnh, một bệnh nhân đã được người nhà đưa đi dạo, còn một bác trai khác đang ăn cơm chiều cùng vợ.
Nhìn thấy cô, bác trai cười ha hả: “Tiểu Chúc lại tới à, hôm nay tan làm sớm vậy cháu.”
Chúc Tòng Duy hơi mỉm cười: “Nay chú Vương ăn sớm vậy ạ.”
Chú Vương bĩu môi: “Con gái chú cứ càu nhàu mãi, nên chú không dám ăn linh tinh”
Chúc Tòng Duy đi tới giường bệnh cạnh cửa sổ, bà cụ đang ngồi nghe hát khúc bằng cái đài cô bị dụ mua trên live, chỉ cần tải nhạc trước là có thể bật lên nghe được.
Tóc của bà sau mấy đợt hoá trị rụng rất nhiều, nhưng may mắn bà tích cực hợp tác nên cô cũng cảm thấy yên tâm.
Biết Chu Tòng Duy chiều nay sẽ đến nên y tá tranh thủ thời gian về nhà.
“Tử Duy tới rồi hả con, bà đang nghe hát.” Hà Thục Hoa tắt đài.
“Con tới rồi đây.” Chúc Tòng Duy cất đài đi “Hôm nay con tan làm sớm, sẽ có nhiều thời gian ở với bà hơn.”
Hà Thục Hoa không vui bảo “Dạo này trên đài nói xảy ra tai nạn taxi nhiều lắm, đi đêm nhiều không an toàn đâu con.”
Chúc Tòng Duy xoa dịu bà: “Bây giờ đi đâu cũng có camera, hơn nữa con đi xe buýt về nên bà cứ yên tâm”
“Ngày nào cũng tới thăm bà thì lấy đâu ra thời gian hẹn hò nữa.”
“Sau này có bạn trai rồi tụi con tới thăm bà cũng tiện để hẹn hò luôn.”
Vợ chồng chú Vương nằm giường bên cạnh cùng bật cười.
Mồm mép cháu gái bà nhanh lẹ, cái gì cũng dám nói, bà không nói lại được chỉ đành thở dài: “Sau này bà đi rồi cũng chỉ còn mình con.”
Chồng và con trai bà qua đời sớm, con dâu sau khi tái giá cũng không muốn gặp con.
Chúc Tòng Duy vuốt v3 mái tóc không còn mấy sợi của bà nội: “Ở một mình có gì đâu ạ, còn có dì Quân bên cạnh con nữa mà.”
Hà Thục Hoa gật đầu: “Dì Quân của con nhân hậu, sau này phải nhớ hiếu thuận với dì ấy nghe chưa.”
“Con biết rồi” Cô mỉm cười rồi đi cất lược: “Con ra ngoài gặp bác sĩ trước, lát nữa con về đưa bà đi dạo nhé, phải nhanh không kẻo tối.”
Bác sĩ phụ trách cho bà họ Trương, vừa lúc cũng đang ở trong phòng.
Ông có ấn tượng rất sâu sắc về Chúc Tòng Duy, một cô gái trẻ làm việc tại nhà tang lễ khó mà không nhớ được.
Bác sĩ Trương lật qua bệnh án: “Tinh thần của bà cụ rất tốt, thử xem đợt hoá trị tới đây thế nào, trong gia đoạn này tốt nhất vẫn nên dành thời gian cho bà nhiều chút.”
Mỗi lần hoá trị đều giống như chịu tội, giữa đuôi lông mày của Chúc Tòng Duy lộ rõ vẻ buồn bã, rõ ràng trong lòng cô biết kết quả dù có tốt, bà cũng chỉ sống thêm được vài năm nữa.
Còn nếu không tốt, có lẽ sẽ giống với các bệnh nhân khác, bị bệnh viện trả về, vài ngày nữa là mất.
“Cháu hiểu thưa bác sĩ, cảm ơn bác nhiều, Cháu có thể đưa bà ra ngoài đi dạo được không.”
“Tất nhiên là được rồi.”
Sau khi cô đi, một cậu sinh viên thực tập chạy lại hỏi: “Thầy, cô gái mới nãy là ai vậy ạ?”
Cậu ta mới tới thì chạm phải Chúc Tòng Duy, vừa nhìn thấy cô đã nhất kiến chung tình.
Bác sĩ Trương lườm cậu ta, cười bảo: “Cậu có ý gì? Nhát gan cũng đừng nghĩ, người ta làm việc ở nhà tang lễ mặt còn không đổi sắc.”
“…Dạ? nhà tang lễ! Thật đáng sợ, quá kh ủng bố rồi.”
Thật ra bác sĩ Trương không có thành kiến gì với nghề này, chỉ cần là người giỏi thì đều đáng được công nhận, hơn nữa cô vừa có học thức lại xinh đẹp, lúc trước nói chuyện với Hà Thục Hoa ông còn định giới thiệu cháu trai mình, nhưng tiếc là không thành.
_
Đã năm giờ chiều, mặt trời dần ngả về phía tây.
Bên cạnh trụ sở chính của tập đoàn Ôn Thành, dòng người đông như chảy hội, kiến trúc hai toà nhà cao ngất nằm ngay trung tâm Ninh Thành, kết cấu chặt chẽ, phong cách nổi bật, có rất nhiều người đi qua đó chỉ để chiêm ngưỡng cảnh đêm.
Lúc này trên tầng 33 vừa kết thúc một cuộc họp.
Bên trong đều là ban quản lý cấp cao của tập đoàn lần lượt bước ra khỏi hội trường. Ôn Trình Lễ ra trước, bước theo sau là thư ký Tống Ngôn.
Anh ta hạ thấp giọng: “Cô Trình vừa gọi điện báo, cô giáo Trịnh ngất xỉu vừa mới được đưa vào bệnh viện.”
Thư ký Tống Ngôn dừng lại: “Anh Vương Văn liên tiếp gọi ba cuộc, tôi đã báo anh ấy rằng ngài đang họp.”
Ôn Trình Lễ xoa ấn đường, bỏ qua câu tiếp theo, giọng nói hơi khàn: “Trình Dung bảo sao?”
“Chỉ nói tâm trạng không ổn định, buổi chiều khóc hồi lâu rồi ngất.”
“Đi bệnh viện trước.”
“Hôm qua ngài đã không ngủ một đêm, hôm nay mới chợp mắt hai tiếng, hay để tôi đi thay ngài.”
Ôn Trình Lễ nới lỏng cà vạt, nghĩ bà cũng vì quá đau buồn trước sự ra đi của thầy: “Không mất nhiều thời gian.”
Là thư ký, ông chủ đã đưa ra quyết định đều phải nghe theo.
Trên đường đi, Ôn Trình Lễ liên lạc với giám đốc bệnh viện, trưởng khoa nói đã túc trực bên bà Trịnh Tố Mai từ lúc bà ấy nhập viện.
Khi họ tới nơi, Trịnh Tố Mai vừa mới chợp mắt.
Trình Dung nói: “Mẹ mới tỉnh lại được một lúc, chỉ có tinh thần không ổn định còn lại bác sĩ bảo không có vấn đề gì lớn.”
Ôn Trình Lễ gật đầu: “Tôi đã hỏi trưởng khoa về tình hình của cô Trịnh.”
Trình Dung ngượng ngùng nói: “Từ qua đến giờ cậu không được chớp mắt rồi, làm phiền cậu nhiều như vậy chúng tôi cũng thấy áy náy…”
Ôn Trình Lễ không trả lời chị, xác nhận lại một lần nữa với trưởng khoa rồi mới quyết định để bà Trịnh Tố Mai xuất viện.
Anh vừa mới rời khỏi phòng bệnh, liền nhận được một cuộc gọi từ nhà.
Ôn Trình Lễ không ngờ lão phu nhân gọi điện cho anh, giọng điệu vừa vội vừa lo lắng: “Ngày nào cũng lao đầu vào công việc, đáng ra hôm nay con nên nghỉ ngơi mới phải! Công ty lớn như vậy thiếu con có sập ngay được không, hay con phải để bà lão này lo chết mới chịu nghĩ tới bản thân hả!”
Hôm nay bà cụ Ôn ở nhà đợi Ôn Trình Lễ rất lâu, biết sáng nay anh về sớm, nhưng chưa kịp thấy mặt anh đã vội đi thẳng tới chỗ làm, không chịu nghỉ ngơi đàng hoàng.
“Bà nội, bà cứ yên tâm, con biết phải làm gì mà!”
“Lời bà lão này vô dụng, tự đi tìm một người chăm sóc con đi, con cũng ba mươi tuổi rồi, qua Tết này cũng sang ba mốt, thế mà suốt ngày chỉ biết cắm mặt vào công việc.”
Ôn Trình lễ bất lực bật cười: “Bà nội đếm thừa một tuổi rồi, năm nay con mới hai mươi chín.”
Không ngờ lão phu nhân càng tức giận hơn: “Anh cũng biết mình hai mươi chín tuổi, anh cả anh hai chị anh tới tuổi này đã sớm có con nhỏ, còn anh lớn từng này rồi còn chưa chịu kết hôn. Chắc tới lúc bà lão này xuống lỗ rồi vẫn chưa nhìn được cháu dâu trông thế nào.”
Ôn Trình Lễ đau đầu: “Sẽ sớm có thôi bà nội.”
Bà cụ Ôn rất dễ dỗ, cho dù anh chỉ thuận miệng dỗ bà.
Ông chủ đang nói chuyện điện thoại, Tống Ngôn đứng bên cạnh chán nản nhìn ra ngoài hành lang, vừa thấy một bóng dáng quen thuộc.
Anh có trí nhớ rất tốt, nếu không thì đã không trở thành thư ký của giám đốc Ôn, huống chi Chúc Tòng Duy còn quá xuất sắc.
Sau khi Ôn Trình Lễ kết thúc cuộc gọi, Tống Ngôn liền lên tiếng.
“Ông chủ, hình như tôi thấy cô Chúc ở dưới.”
_
“Chúc Tòng Duy”
Chúc Tòng Duy vừa đưa bà nội về lại phòng, cô đang định đi rót nước ấm chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô quay đầu lại.
“Ôn tiên sinh?”
Đôi mắt của cô mở to có chút kinh ngạc.
“Hôm nay vợ của thầy tôi nhập viện nên qua thăm bà ấy.” Ôn Trình Lễ thuận miệng giải thích, nhìn về phía cửa phòng sau lưng cô: “Bà cô nằm ở phòng này à?”
Chúc Tòng Duy gật đầu.
Ôn Trình Lễ nhìn thấy có ba chiếc giường ở bên trong qua tấm kính cửa, nâng cằm hỏi: “Không định dẫn tôi vào chào hỏi sao?”
Chúc Tòng Duy thoáng hoảng hốt.
Cô không thân với Ôn Trình Lễ, anh cũng không biết bà nội cô, vì vậy không cần thiết phải chào hỏi.
Chúc Tòng Duy chỉ có thể kết luận đó là phép lịch sự.
Phòng nhiều người không thoải mái bằng phòng đơn, Ôn Trình Lễ còn mới bước ra từ phòng chăm sóc đặc biệt.
Vừa bước vào trong, anh liền vô thức nhíu mày nhưng rất nhanh chóng biến mất, giống như chưa từng xuất hiện.
Thính giác của Hà Thục Hoa không tốt lắm nhưng bù lại mắt bà rất sáng, vừa nằm lên giường, bà đã thấy cháu gái dẫn một người đàn ông đẹp trai vào.
Ôn Trình Lễ kéo ghế ngồi xuống bên cạnh giường, khoảng trống không đủ để anh duỗi đôi chân dài, rất lễ phép nói: “Chào bà ạ.”
Chúc Tòng Duy giới thiệu: “Bà nội, đây là Ôn tiên sinh.”
Quá nhiều điều chưa rõ ràng.
Cô không biết phải giới thiệu anh với bà như thế nào? Anh không phải bạn cô, nếu thực sự phải giới thiệu cũng chỉ có thể nói anh là “Em chồng của dì Quân.”
Hà Thục Hoa đánh giá Ôn Trình Lễ, không tiếc lời khen ngợi anh: “Tiểu Ôn thật đẹp trai, cảm ơn cháu tới thăm bà nhé.”
Bà lại quay sang nhìn Chúc Tòng Duy: “Tử Duy mau đi rửa mấy quả táo.”
Ôn Trình Lễ đứng dậy: “Không cần đâu bà.”
Anh cụp mắt nhìn chiếc ly trống rỗng trong tay Chúc Tòng Duy: “Cô Chúc hình như còn chưa rót nước thì phải?”
Chúc Tòng Duy đoán anh sẽ không ăn mấy loại quả bình thường này, thấy không có chuyện gì nên ra ngoài rót nước.
Chờ đến khi cô quay lại, bầu không khí trong phòng đã thay đổi đáng kể.
Trên mặt bà cụ tràn ngập ý cười, Ôn Trình Lễ đã cởi vest ngoài, sơ mi xắn qua khuỷu tay, xương cổ tay hơi nhô, anh đang gọt táo, vỏ táo kéo thành một đoạn thật dài dọc theo tay anh.
Hoàng hôn ngoài cửa sổ nhuộm vàng mái tóc anh, tựa như một bức tranh sơn dầu.
Chúc Tòng Duy thoáng chốc thất thần.
Cô ít khi để ý tới những tin tức về Ôn Trình Lễ, có lẽ còn chưa thật sự hiểu hết về con người anh, người đàn ông xuất chúng này hoá ra cũng có những khoảnh khắc bình dị gần gũi?
Cô đặt cốc nước lên tủ đầu giường, Ôn Trình Lễ không chút để ý, thuận tay đưa một miếng táo cho cô.
“Anh không ăn à?” Chúc Tòng Duy hỏi.
“Cô ghét ăn hoa quế thì tôi không được phép ghét ăn táo ?” Ôn Trình Lễ nhướng mày, giọng điệu ngả ngớn.
Nhắc đến trái cây mới nhớ, trước đó anh bảo thư ký đi mua một giỏ trái cây, cũng không biết chạy đi tận đâu để mua mà mãi chưa thấy về.
Đây là lần đầu Chúc Tòng Duy gặp một người ghét ăn táo, vốn là một loại quả thân thuộc.
Ôn Trình Lễ chỉnh tề đứng dậy, cầm theo áo khoác vắt trên ghế, ôn hoà lễ phép chào tạm biện Hà Thục Hoa.
Chúc Tòng Duy ăn hết miếng táo cuối cùng, tiễn anh ra ngoài cũng không quên hỏi: “Anh nói gì mà bà vui thế?”
“Việc này có gì khó?” Anh hỏi ngược lại.
Trong nhà có một lão phật gia khó tính, Ôn Trình Lễ tự nhiên cũng biết cách đối đáp với người lớn tuổi.
“…”
Dường như không gặp chút trở ngại nào.
Ôn Trình Lễ nghiêng đầu nhìn cô: “Muốn biết bí quyết không?”
Chúc Tòng Duy vẫn chưa nhận ra điều gì, ngước mắt lên nhìn anh: “Nếu được thì, Ôn tiên sinh dạy tôi được không?”
Giọng cô trong vô thức mềm hơn một chút, có lẽ chính cô cũng chưa nhận ra.
Ôn Trình Lễ bật cười, đợi mấy giây sau mới bình tĩnh được: “Nếu muốn biết bí quyết thì cứ thuận theo lời ông bà nói là được, nói đơn giản là dỗ họ một chút.”
Anh đổi chủ đề: “Sao cô không để bà nằm phòng riêng”
Chúc Tòng Duy trả lời: “Bà sống một mình thì buồn, ở chung với mọi người còn có bạn để tâm sự.”
“Nhưng môi trường hơi kém”
“Vẫn ổn, thay vì để tâm trạng bà miên man suy nghĩ khiến bệnh tình trở nặng, thay đổi không gian cũng là một phương pháp điều trị, bà cũng thoải mái vui vẻ hơn.”
_
Chúc Tòng Duy vào lại phòng bệnh, Hà Thục Hoa nhìn cô một lúc: “Tử Duy sao không mang Tiểu Ôn tới gặp bà sớm hơn ?”
“Bọn con mới gặp nhau có vài lần, bà cũng đừng gọi người ta là tiểu Ôn nữa, thân phận ngài ấy hiển hách, nói không chừng ra ngoài ai gặp ngài ấy cũng phải chào “ngài Ôn”” Cô thành thật nói.
“Chẳng trách bà nhìn nó ưu tú hơn người” Hà Thục Hoa bưng cốc nước uống mấy ngụm, lại không nhịn được cảm thán “Nhưng Tử Duy nhà chúng ta cũng ưu tú không kém”
“Bà lại nói đâu đâu”
“Bà thấy hai con xứng đôi mà”
Cô không tránh được thẹn thùng, bất lực nói: “Anh ấy chưa bảo với bà anh ấy là em chồng dì Quân ạ?”
Hà Thục Hoa: “Tuy về vai vế thì hơi khó nói nhưng tính ra chuyện này đâu có ảnh hưởng gì lớn đâu. Con á còn cổ hủ hơn cả bà già, thời đại nào rồi.”
Chúc Tòng Duy xoa mặt, nhớ tới bí quyết của Ôn Trình Lễ vừa chỉ, nghe lời dỗ bà: “Vâng vâng vâng, là con cổ hủ, bà tiên tiến.”
“Đương nhiên, ngày xưa, tôi theo đuổi ông nội chị đấy, gặp được người ưu tú giống mình, phải nhanh tay bắt lấy, bà không tin con không theo đuổi được người ta.”*
*Kiểu xưng hô ở đây là bà nội đùa cháu gái á, không phải lộn xưng hô đâu mọi người
Hà Thục Hoa bật cười.
“Tử Duy, bà không sống lâu được nữa con ạ.” bà xoa gáy cháu gái: “Để con một mình bà yên tâm sao được, có thể giúp con tìm một người phù hợp cũng là nguyện vọng cuối cùng của bà.”
Ôn Trình Lễ sau khi rời khỏi phòng bệnh vẫn chưa về ngay, mà dừng lại ở trước cửa phòng của bác sĩ Trương.
Vài phút trước, bác sĩ Trương mới thấy người này trong ảnh chụp với giám đốc bệnh viện.
Ông có bất ngờ, biết anh đến hỏi bệnh tình của Hà Thục Hoa, những gì có thể nói được ông đều nói hết.
“Ung thư giai đoạn cuối đã di căn vào xương, bây giờ buộc phải dùng kháng sinh đặc trị liều cao, hoá trị kết hợp xạ trị. Giai đoạn cuối thông thường sống được thêm vài năm đã là kỳ tích, thêm vào đó chất lượng cuộc sống phải cao, như mọi người vẫn nói là đi du lịch giải sầu, tránh stress.”
Sau khi từ chối ý muốn tiễn ra tận ngoài của bác sĩ, Ôn Trình Lễ bước ra khỏi văn phòng, anh có thói quen nhìn giờ, đến khi nhấc cổ tay trống không lên, anh mới nhớ ra mình đã để quên đồng hồ ở phòng bệnh lúc gọt táo.
Anh tranh thủ gọi cho Tống Ngôn: “Cậu đi ra nước ngoài mua trái cây à?”
Tống Ngôn buồn bực: “Tôi sắp tới nơi rồi thưa giám đốc, khoa nội trú này lớn quá, tôi chỉ tiếc không thể lao ngay tới chỗ ngài.”
Ôn Trình Lễ hừ lạnh, biết cậu ta bắt đầu khua môi múa mép, bình tĩnh bảo: “Không nhanh tới đây đừng hỏi tại sao tiền thưởng bị trừ.”
Tống Ngôn lập tức bảo đảm sẽ bay tới, cậu ta đang ở trong thang máy rồi.
Ôn Trình Lễ cất điện thoại vào trong túi, đang định mở cửa ra thì nghe thấy tiếng trò chuyện phát ra từ trong phòng.
Anh nghĩ một hồi, gõ ngón tay như nhắc nhở.
Bên trong nghe thấy được, cuộc trò chuyện cũng bị gián đoạn.
Ôn Trình Lễ từ cửa kính có thể thấy người phụ nữ đang ngồi ở mép giường nhìn về phía anh, gương mặt xinh đẹp hốt hoảng.
Anh mở cửa, nhẹ nhàng giải thích: “Tôi để quên đồng hồ”
Chúc Tòng Duy đảo mắt tìm kiếm, thấy được một chiếc đồng hồ xa xỉ, vội đưa cho anh.
“Cảm ơn cô”
Hai người không nói một câu nào, đầu ngón tay nóng rực của người đàn ông chạm vào lòng bàn tay lạnh lẽo của cô.
Chờ Ôn Trình Lễ đóng cửa lại, cô mới bừng tỉnh, đuổi theo ra ngoài để gọi anh lại, không hề hay biết anh vẫn đứng ngoài cửa.
“Mong ngài đừng để ý những lời bà tôi nói.”
Cô cụp mắt, ở khoảng cách gần có thể thấy được đôi mắt của cô rất đẹp, tựa như có một làn sương bám lấy, có lẽ vì sợ anh nghe thấy, gò má cô phiếm hồng.
Ôn Trình Lễ vốn định vờ như không nghe thấy, vì ngại da mặt cô mỏng.
Nhưng lời nói đến miệng lại thành: “Lời nào cơ?”
HẾT CHƯƠNG 3