Biên tập: Ross
Đôi môi của anh từ từ rời khỏi đầu ngón tay cô, chậm rãi di chuyển, dừng lại nơi lòng bàn tay. So với nụ hôn trước đó, cách anh hôn bây giờ hoàn toàn khác biệt, nhưng vẫn dịu dàng đến mức khiến cô cảm nhận từng rung động len lỏi.
Chúc Tòng Duy như bị đông cứng, không biết nên phản ứng thế nào, chỉ dám nằm im. Cơ thể cô run rẩy, cảm giác này lạ lẫm đến mức cô bật thốt:
“Anh đang làm gì thế…”
Cô chưa bao giờ cảm thấy căng thẳng như lúc này.
Thậm chí, còn hơn cả khi ban ngày anh tháo dây áo ngủ của cô.
Cánh môi của Ôn Trình Lễ vẫn áp vào lòng bàn tay cô, giọng nói khẽ khàng nhưng trầm thấp, tựa như được gió mang đến:
“Em hỏi anh… anh cũng không biết.”
Lời nói mơ hồ vì sự tiếp xúc gần gũi giữa môi anh và tay cô, nhưng chính điều đó lại càng khiến giọng anh nghe thêm phần quyến rũ.
Ngón tay Chúc Tòng Duy khẽ động đậy, cảm nhận rõ ràng nụ hôn của anh đang mở rộng. Không chỉ dừng ở lòng bàn tay, giờ đã lan đến cổ tay.
Cô không nghĩ mình sẽ có phản ứng chỉ vì một nụ hôn lên tay, nhưng thực tế thì… cô thực sự thấy khó chịu.
Chúc Tòng Duy cố gắng điều chỉnh hơi thở, đưa tay, đầu ngón tay chạm lên gò má của anh. Đường nét khuôn mặt rõ ràng, mạnh mẽ hiện lên qua từng cái chạm khẽ khàng.
Cô còn cảm nhận được lông mi anh lướt qua kẽ tay mình, mang theo cảm giác tê tê, ngưa ngứa.
Không kìm lòng được, cô buột miệng hỏi:
“Anh có phải… có sở thích đặc biệt không?”
Lần này, môi anh rời khỏi tay cô, trả lời ngắn gọn:
“Có thể.”
Cô không hài lòng với câu trả lời qua loa ấy:
“‘Có thể’ là sao chứ?”
Giọng anh vẫn điềm nhiên, thong thả:
“Vì mới phát hiện, nên chưa chắc chắn.”
“…”
Chúc Tòng Duy nghẹn lời, không biết nên nói gì.
Cô rút tay về, cuộn tròn trong chăn, nhưng cảm giác ấm nóng từ nụ hôn ban nãy dường như vẫn còn lưu lại, len lỏi đến tận trái tim.
Ai lại có kiểu sở thích thế này chứ!
Hôn tay thì có gì hay ho? Cô cảm thấy, so với môi, tay chẳng có gì thú vị. Sở thích của anh quả thật không giống ai.
Cô khẽ lầm bầm:
“Anh chưa được em đồng ý mà.”
Anh hỏi ngược lại:
“Em sẽ đồng ý chứ?”
Cô không biết. Trước khi chuyện xảy ra, cô có thể khẳng định. Nhưng giờ thì… cô chẳng biết trả lời thế nào.
“Lần sau anh sẽ hỏi em.” Anh nói.
“…Thế còn lần này?”
“Lần này là anh đường đột, em có thể tính sổ lại.”
Chúc Tòng Duy đã lường trước được câu này. Lần trước, anh cũng bảo cô trả đũa, nhưng cuối cùng, ai mới là người hưởng lợi?
Rõ ràng, cô đã hiểu, người đàn ông này chẳng bao giờ chịu thiệt.
Cô hừ nhẹ, xoay lưng về phía anh. Dù trong bóng tối không thể nhìn thấy gì, cô vẫn cố ý tỏ thái độ rõ ràng.
Cô nhất định sẽ nghĩ ra cách khiến anh cũng phải chịu cảm giác bức bối như mình, lần tới, người hưởng lợi sẽ là cô.
—
Sáng hôm sau, người giúp việc bắt đầu chuẩn bị những thứ cần thiết cho chuyến đi biển.
Tối qua, Ôn Trình Lễ đã dặn kỹ với Đào Mạn, nào là quần áo, vật dụng chống nắng cho Chúc Tòng Duy, cùng vài món ăn nhẹ.
Thấy không có đồ qua đêm, Đào Mạn hỏi:
“Không ở lại qua đêm sao ạ?”
Anh đáp gọn:
“Lần này không.”
Đào Mạn buột miệng:
“Tôi cứ tưởng là đi hưởng tuần trăng mật. Nhưng nếu chỉ đi trong nước, cũng hơi đơn giản nhỉ.”
Ôn Trình Lễ ậm ừ:
“Ngày mai cô ấy còn phải đi làm.”
Thực ra, câu cá ở trong nước có nhiều giới hạn, đi nước ngoài sẽ lý tưởng hơn. Nhưng vì muốn gần nhà, cộng thêm công việc của Chúc Tòng Duy cần một số thủ tục đặc biệt khi xuất ngoại, anh quyết định chọn cách này.
Sau khi sắp xếp xong, Đào Mạn nói thêm:
“Tôi đã chuẩn bị vài bộ đồ bơi cho mợ út, vì gấp gáp quá nên không biết cô ấy thích kiểu nào.”
Ánh mắt Ôn Trình Lễ lướt qua vị trí chị đang chỉ.
Hôm nay, sau khi thức dậy, thái độ của Chúc Tòng Duy xem ra khá ổn. Nhưng chuyện xảy ra tối qua vẫn khiến cô không vui lắm.
Những động thái này, dù cố che giấu, cũng không thoát khỏi mắt người trong Ôn Viên.
Người rảnh rỗi nhất trong nhà – Ôn Cảnh Hựu – ngay khi biết tin chú út muốn đi câu cá, lập tức hớn hở bỏ cả trận bóng:
“Chú út, cháu cũng muốn đi!”
Ôn Trình Lễ chẳng buồn đáp, chỉ thẳng thừng:
“Lần sau tự đi.”
Ôn Cảnh Hựu nghĩ bụng, làm sao giống nhau được? Dù du thuyền của cậu có tốt hay lớn cỡ nào, cũng không thể so với của chú út.
“Chú út, cho cháu đi ké đi mà!”
Cậu quay sang nhìn Chúc Tòng Duy, giở giọng nịnh nọt:
“Thím nhỏ, chuyện chú út thích câu cá là do cháu mách thím mà. Thím giúp cháu nói với chú một tiếng đi.”
Ôn Trình Lễ liếc cậu một cái.
Chúc Tòng Duy cảm thấy Ôn Cảnh Hựu nói cũng đúng. Hơn nữa dì Quân cũng là mẹ kế của cậu ấy. Giữ mối quan hệ hòa hảo vẫn tốt hơn.
Lại nói, nhớ lại chuyện tối qua, muốn thấy Ôn Trình Lễ không vui, cô càng cố tình tiếp tay:
“Thôi dẫn cậu ấy theo đi, thêm một người cũng chẳng sao.”
Ôn Trình Lễ chỉ khẽ ừ.
Ôn Cảnh Hựu thốt lên một tiếng đầy phấn khích, nhận ra trong nhà này, người nói được làm được chỉ có thím nhỏ. Sớm biết vậy, từ khi Hạ Quân mới yêu ba mình, cậu đã chăm chỉ làm thân với Chúc Tòng Duy rồi, giờ cũng không thiếu “kim bài miễn tử”.
Chúc Tòng Duy không ngờ phương tiện di chuyển lại là máy bay tư nhân.
Cô vốn tưởng đến sân bay chỉ để đi chuyến bay thông thường, nhưng ngạc nhiên thay, lối đi lại khác biệt hoàn toàn, thậm chí không cần vé máy bay.
Chiếc phi cơ riêng nổi bật giữa sân bay, cấu trúc và nội thất bên trong xa hoa, khiến cô cảm thấy choáng ngợp.
Sau khi khám phá một lúc, cô cũng mất hứng thú với phong cảnh bên ngoài lặp đi lặp lại, quyết định chợp mắt.
Tối qua cô ngủ rất muộn.
Vừa nghĩ tới điều này, cô không nhịn được liếc xéo thủ phạm chính.
Ôn Trình Lễ làm như không nhìn thấy, nắm tay cô dẫn vào trong:
“Bên trong có giường, đến nơi anh sẽ gọi em.”
Chúc Tòng Duy nhìn theo động tác đóng cửa của anh, nằm xuống chiếc giường trong khoang riêng, cảm giác mọi thứ hôm nay như một giấc mơ. Đây là những điều cô chưa từng trải qua.
—
Ôn Cảnh Hựu dù may mắn được đi ké máy bay, cũng không dám nói nhiều, sợ chọc chú út không vui, lại bị đuổi xuống giữa đường.
Nhưng nhìn thấy hai người đi vào khoang riêng, sau đó chỉ có Ôn Trình Lễ bước ra, cậu không nhịn được hỏi:
“Chú út, sao chú ra đây rồi?”
Ôn Trình Lễ lấy một chai rượu vang từ tủ, dùng dụng cụ mở nắp, giọng hờ hững:
“Ít nói lại.”
Ôn Cảnh Hựu bèn tự mãn đáp:
“Bà cố nói tính cách hoạt bát của cháu rất đáng yêu.”
Ôn Trình Lễ rót rượu vào ly, đáp nhạt nhẽo:
“Rõ ràng, chú không phải bà cố của cháu.”
Ôn Cảnh Hựu lập tức im bặt.
Thành phố Ninh cách bờ biển không xa. Nhưng để ra khơi, cần dùng du thuyền. Vì vậy, sau khi máy bay riêng hạ cánh, họ tiếp tục đi tới cảng.
Hơn một tiếng sau, họ đến nơi.
Dung Tiễn đã sớm đến khách sạn nghỉ dưỡng, thậm chí còn đặt sẵn bữa trưa. Anh nằm dài trên ghế bên bể bơi, thấy mãi chưa ai đến, bèn gửi tin nhắn vào nhóm:
[Mỗi mình tôi đến à?]
[Lão Tống đâu?]
[Tứ ca đâu?]
Tống Hoài Tự trả lời ngắn gọn:
[Mười phút.]
Dung Tiễn đáp:
[Ok.]
Rồi anh @Ôn Trình Lễ.
Ôn Trình Lễ nhắn lại:
[Ba mươi phút.]
Dung Tiễn lập tức gửi tin nhắn trách móc: [Tứ ca không phải đã xuất phát từ sớm rồi sao? Sao lại chậm hơn cả họ?]
Ôn Trình Lễ chỉ nhắn lại ngắn gọn: [Sẽ không làm lỡ bữa trưa.]
Dung Tiễn chậc một tiếng, lẩm bẩm trong lòng. Chỉ cần anh không giải thích lý do rõ ràng, điều đó nghĩa là lý do này liên quan đến vợ anh.
Quả nhiên là như vậy.
Chúc Tòng Duy ngủ được một tiếng thì máy bay hạ cánh. Nhìn cô ngủ say, Ôn Trình Lễ vậy mà lại không gọi cô dậy.
Ôn Cảnh Hựu bèn tự bắt taxi đến khách sạn trước.
Mãi lâu sau, Ôn Trình Lễ mới bước vào phòng, gọi Chúc Tòng Duy tỉnh giấc. Cô mơ màng mở mắt, phát hiện trên máy bay chỉ còn lại mỗi cô và anh.
“Không phải anh hứa sẽ gọi em sao?”
Ôn Trình Lễ bình thản: “Vừa nãy anh gọi em rồi mà?”
“Nhưng mọi người đều đi hết rồi!”
“Đi sớm cũng vô ích, chưa đến giờ ăn trưa. Tới đó chỉ ngồi chờ, chi bằng nằm nghỉ ngơi thêm.”
Thái độ ung dung của anh khiến cảm giác bồn chồn trong lòng Chúc Tòng Duy dần tan biến.
Chuyến đi này không chỉ có Ôn Cảnh Hựu mà còn có Đào Mạn. Sau khi hạ cánh, hai người họ mang hành lý đến khách sạn trước.
Dung Tiễn ở khách sạn đã lâu, luôn mồm giục trong nhóm:
[Khi nào Tứ ca tới, bắt anh ấy tự phạt một ly trước. Đứng ra tổ chức mà còn đến muộn, không làm gương gì cả.]
Hôm nay, như lời Ôn Trình Lễ nói, nhóm người chỉ gồm Dung Tiễn, Tống Hoài Tự đi theo có Hứa Nam Âm, thêm Ôn Cảnh Hựu.
Tống Hoài Tự vừa rót trà cho Hứa Nam Âm, vừa liếc Dung Tiễn:
“Vợ cậu ta cũng tới, cậu nghĩ làm mất mặt được cậu ta chắc? Đến lúc đó, người thiệt là cậu đấy.”
Dung Tiễn nghĩ cũng phải.
Ánh mắt anh ấy dừng lại trên người Hứa Nam Âm. Không cần nói ra, ai cũng hiểu rõ tình cảm của Tống Hoài Tự dành cho cô ấy. Khó ai ngờ được, vài ngày trước, Hứa Nam Âm vẫn còn là hôn thê của em trai cùng cha khác mẹ với Tống Hoài Tự.
Cậu em trai đó quả thật chẳng ra gì. Hai mươi năm trước, khi đính hôn, nhà họ Hứa đã chọn nhầm người.
Khách sạn nghỉ dưỡng hôm nay được bao trọn, không phải lo lắng có người ngoài quấy rầy. Cánh phóng viên cũng không có cơ hội chụp lén.
Trước khi vào phòng, Ôn Trình Lễ nhẹ nhàng niết tay Chúc Tòng Duy một cái:
“Đừng lo, họ đều dễ gần.”
Chúc Tòng Duy khẽ gật đầu.
Cửa vừa mở, tất cả ánh mắt lập tức dồn về phía cô.
Phản ứng đầu tiên của Chúc Tòng Duy là: “Có phải những người đẹp trai đều tụ tập lại chơi với nhau không?”
Bạn của Ôn Trình Lễ toàn là soái ca.
Ôn Trình Lễ điềm nhiên giới thiệu: “Vợ tôi, Chúc Tòng Duy.”
Hai người Dung Tiễn và Hứa Nam Âm là lần đầu gặp cô.
Dung Tiễn không khỏi liên tưởng tới bà chủ quán trà Quan Thanh Hoà mà Thẩm Kinh Niên theo đuổi. Cả hai đều mang nét đẹp dịu dàng, lạnh lùng đặc trưng của phụ nữ Ninh Thành. Nhưng có vẻ tính cách của họ hơi khác nhau.
“Chị dâu, ngồi đi.” Dung Tiện lịch sự kéo ghế, giới thiệu: “Em là Dung Tiễn, đây là Tống Hoài Tự, còn đây là Hứa Nam Âm.”
Ôn Cảnh Hựu thầm nghĩ, “Chú Dung, sao tự dưng chú nịnh nọt quá vậy?”
Trong căn phòng toàn người lạ, Chúc Tòng Duy dù bình tĩnh đến mấy cũng không khỏi theo bản năng ngồi gần người quen.
Thấy cô dịch ghế, Ôn Trình Lễ kéo thẳng ghế cô sát lại bên mình.
Dung Tiễn: “…”
Ở bờ biển, món ăn chủ yếu là hải sản. Một con cua thôi cũng to gần bằng hai bàn tay Chúc Tòng Duy.
Ôn Trình Lễ tự tay bóc vỏ cho cô:
“Cua nước ngọt năm nay tới muộn, vừa hay có cua biển tươi để thử.”
Chúc Tòng Duy chẳng khách sáo, tối qua anh đã làm cô phật ý, giờ bóc cua cũng coi như bù đắp.
Ăn một miếng, cô nhận ra đúng là ngon hơn rất nhiều so với những lần cùng Phạm Trúc đi ăn trước đây.
Dung Tiễn và Ôn Cảnh Hựu không nói nên lời.
Rõ ràng có nhân viên phục vụ bóc cua, thế mà hai người này cứ phải tự làm, không phải cố ý khoe ân ái thì là gì?
Dung Tiễn hỏi: “Chú út cháu ở nhà cũng như vậy à?”
Ôn Cảnh Hựu ngẫm nghĩ: “Nhà cháu chưa ăn được bữa cua nào, nhưng chắc cũng không khác biệt gì. chú Dung, chú quen dần đi.”
Dung Tiễn lẩm bẩm: “Cứ như tôi chưa từng bóc cua cho người khác vậy.”
Không chỉ ở Ninh Thành, cả nước đều biết đến câu chuyện ân oán tình cảm giữa Dung Tiễn và nữ minh tinh Khúc Nhất Mạn. Fan couple của họ đến giờ vẫn chưa chịu buông tha. Tiếc là dù anh ấy có cố gắng níu kéo, “truy thê hỏa táng tràng” tới đâu thì vẫn chưa có cái kết viên mãn. Lần này mời Khúc Nhất Mạn đi câu cá, cũng bị từ chối.
Ôn Cảnh Hựu chế nhạo: “Toàn chuyện cũ mèm rồi mà chú còn nhai lại mãi.”
Nhưng nói gì thì nói, năm đó chính cậu cũng nghĩ họ sẽ cưới nhau.
Dung Tiễn liếc mắt nhìn, chế nhạo:
“Cậu nhóc chưa từng yêu đương như cháu, cũng dám nói tôi?”
Ôn Cảnh Hựu: “…”
Sao cứ phải làm tổn thương nhau thế này chứ?
Sau bữa trưa, cả nhóm chuẩn bị ra khơi.
Đây là lần đầu tiên Chúc Tòng Duy lên một chiếc du thuyền sang trọng. Trước khi rời khách sạn, Đào Mạn mang đến cho cô khăn choàng, mũ rộng vành và kính râm, giúp cô đeo chỉnh tề.
Lúc này, cô được che chắn kín mít, mái tóc dài dưới mũ bị gió biển thổi tung, thoáng lướt qua gương mặt Ôn Trình Lễ.
Anh đưa tay về phía cô:
“Lên nào.”
Chúc Tòng Duy là người cuối cùng lên thuyền. Cô cẩn thận nắm tay anh, chỉ trong nháy mắt đã bị anh kéo nhẹ, bước lên thuyền một cách gọn gàng.
Cánh tay anh khẽ đưa sang một bên, cô thuận theo lực ấy, tựa vào lòng anh, vòng eo mảnh khảnh bị anh ôm hờ.
Người điều khiển du thuyền là Dung Tiễn.
Một người thất bại trong chuyện tình cảm như anh ấy chẳng muốn chứng kiến người khác ân ái. Khi thấy Ôn Trình Lễ dẫn Chúc Tòng Duy vào khoang thuyền, còn dựa sát vào nhau thủ thỉ điều gì đó mà không ai nghe rõ, anh bèn lớn tiếng:
“Tôi nổ máy đây!”
Chúc Tòng Duy còn chưa kịp phản ứng, thì động cơ du thuyền đã gầm rú, con thuyền nhanh chóng lướt ra xa, tạo nên những con sóng bạc.
Cô loạng choạng, mất thăng bằng, đổ người về phía Ôn Trình Lễ. Một tay cô vội giữ lấy chiếc mũ đang bị gió biển thổi bay, tay còn lại chụp lấy cánh tay anh.
“Ôn Trình Lễ!”
Ôn Trình Lễ nắm chặt tay cô. Vì lực kéo từ phía cô và quán tính của con thuyền, cả hai cùng ngã xuống sàn.
Chúc Tòng Duy hoảng hốt, sợ đè lên người anh, bèn buông chiếc mũ, cuống quýt tìm chỗ vịn.
Sàn thuyền được trải thảm mềm, nên ngã không quá đau, chỉ có tiếng Ôn Trình Lễ khẽ rên một tiếng. Âm thanh trầm thấp, nghe rất giống tiếng anh tối qua.
Chúc Tòng Duy theo phản xạ chống tay, định đứng dậy. Nhưng giọng anh trầm trầm vang lên:
“Em đừng có sờ loạn.”
Cô bối rối.
Mình có sờ loạn đâu!
Sau vài giây, cô mới nhận ra, có vẻ tay mình đã chạm phải thứ không nên chạm.
Một ý nghĩ kỳ quặc bất chợt xuất hiện trong đầu cô:
“Thật sự rất lớn…”
HẾT CHƯƠNG 37