Cố Tình Kết Hôn - Khương Chi Ngư

Chương 38: Chương 38



Biên tập: Ross

Chương 38: Câu cá trên biển

Lúc đầu, Chúc Tòng Duy không phản ứng lại ngay, nhưng khi được anh nhắc nhở, cô mới nhận ra dưới tay mình có gì đó căng đầy, giờ lại như củ khoai nóng bỏng tay.

Rõ ràng, cả hai bên đều hiểu ngầm mà không nói ra.

Kính râm của cô trượt xuống một chút trên sống mũi, để lộ cảm xúc trong mắt cùng khuôn mặt đỏ bừng lên.

Ban đầu chỉ là một tai nạn giữa hai người, giờ lại bất ngờ sinh ra một chút không khí mờ ám.

Chúc Tòng Duy không dám chạm bừa nữa, vội rụt tay lại, ngoan ngoãn vô cùng. Cô chuyển sang chống vào ngực và vai anh, cố gắng thoát ra khỏi phạm vi của anh.

Ôn Trình Lễ dứt khoát ngồi bệt xuống tấm thảm, đưa tay chỉnh lại kính râm cho cô, che đi đôi mắt xinh đẹp kia. Tay còn lại anh vươn ra, chống đỡ để cô đứng dậy.

May mà khi du thuyền đi xa thêm một đoạn, lực quán tính đột ngột lúc khởi động đã giảm bớt. Mặc dù vẫn hơi chòng chành, nhưng Chúc Tòng Duy nhanh chóng đứng vững.

Cô quay lại tìm chiếc mũ che nắng bị gió thổi bay, và khi xoay người lại, Ôn Trình Lễ đã đứng dậy, lại khôi phục dáng vẻ chỉn chu như thường lệ.

Nhìn thấy cô im lặng, không nói một lời, anh liếc chiếc mũ trong tay cô, hỏi:
“Mũ có quan trọng hơn người không?”

“Có bị va ở đâu không?” Anh hỏi tiếp.

Chúc Tòng Duy lắc đầu, nghĩ bụng anh đã tự đứng dậy được rồi, còn cần cô giúp gì nữa. Cô lại rón rén bước thêm hai bước, khẽ hỏi:
“Anh có bị thương không?”

Dù không nói rõ nhưng ý hỏi là ở đâu, không cần giải thích thêm.

Hai giây im lặng.

Gương mặt Ôn Trình Lễ vẫn điềm nhiên:
“Không.”

Chúc Tòng Duy thở phào, thế thì tốt. Cô sợ mình vừa ngã đè mạnh, lỡ gây ra vấn đề gì cho anh thì đúng là tội lớn.

“Anh đi đâu thế?”

“Tìm người tính sổ.”

Chúc Tòng Duy nhìn anh sải bước rời khỏi khoang tàu, đi về phía chỗ Dung Tiễn. Chưa đầy vài giây, người lái thuyền đã được thay bằng một thuyền trưởng chuyên nghiệp.

Cô bước ra cửa khoang tàu, vẫn còn nghe giọng Dung Tiễn vọng lại:
“Tôi đã nhắc trước rồi, là các người chỉ lo tình chàng ý thiếp, không chịu nghe lời người lớn thôi.”

“…”

Họ tán tỉnh nhau lúc nào.

Đã rời xa bến cảng một quãng, gió biển mang theo hơi mặn ẩm ướt thổi qua. Chúc Tòng Duy nhìn cô gái xinh đẹp tên Hứa Nam Âm đang dừng lại bên cạnh mình.

“Anh Dung tự giác đền một con cá đi.”

Chúc Tòng Duy ngẩn người:
“Một con cá?”

Hứa Nam Âm mỉm cười, giải thích:
“Chút nữa họ sẽ câu cá, con cá lớn nhất mà anh ấy câu được sẽ không tính. Mình nghe anh Hoài Tự nói, mỗi lần họ câu cá, người thua sẽ bị phạt.”

Chúc Tòng Duy dường như hiểu ra giao kèo của họ. Nếu số cá còn lại của Dung Tiễn không thắng nổi, thì hôm nay anh ấy sẽ là người thua cuộc.

Khoan đã, không phải Ôn Trình Lễ là người không bao giờ câu được cá sao?

Vậy những lần trước họ ra biển câu cá, chẳng phải Ôn Trình Lễ lần nào cũng thua à? Chúc Tòng Duy khó mà tưởng tượng được cảnh đó.

Cô hít thở sâu, trong vị mặn ẩm của gió biển, cô thoáng ngửi được mùi thuốc thoang thoảng, bèn tò mò hỏi:
“Cậu đang bệnh à?”

Sau khi bà nội bị bệnh, cô từng đến viện y học cổ truyền, tiếp xúc với một số bệnh nhân uống thuốc bắc, nên cô khá nhạy với những mùi này.

“Không phải,” Hứa Nam Âm lắc đầu, “Mình là bác sĩ Đông y.”

Chúc Tòng Duy ngạc nhiên:
“Thật lợi hại.”

Hứa Nam Âm khẽ cười:
“Cũng không có gì. Nhưng nếu lát nữa cậu say sóng, có thể tìm mình để bấm huyệt. Cậu muốn mình bắt mạch cho không?”

Chúc Tòng Duy nhớ tới mấy tin đồn trên mạng rằng bác sĩ Đông y chỉ cần nhìn là biết bệnh, hay bắt mạch là đoán được hết mọi thứ. Dù khả năng không cao, nhưng cô không muốn mạo hiểm.

“Chắc chưa cần đâu.”

Khuôn mặt Chúc Tòng Duy hơi gượng gạo, cô vịn vào lan can, bước ra chỗ Ôn Trình Lễ, khẽ hỏi:
“Anh chưa thắng họ lần nào ạ?”

Gió biển thổi lớn, Ôn Trình Lễ không nghe rõ:
“Gì cơ?”

Chúc Tòng Duy ra hiệu anh ghé tai lại gần.

Âm thanh nhẹ nhàng vang lên bên tai anh:
“Vừa rồi Hứa tiểu thư bảo, mỗi lần các anh câu cá, người thua sẽ bị phạt. Trước đây anh có phải lần nào cũng thua không?”

Ôn Trình Lễ đáp chậm rãi:
“Không.”

Chúc Tòng Duy không tin:
“Cảnh Hữu trước đây nói anh không câu được con nào.”

Ôn Trình Lễ cười nhạt:
“Nó thì biết cái gì.”

Chúc Tòng Duy gật đầu.

Thật hay giả, lát nữa sẽ biết ngay.

Cô vẫn còn mải suy nghĩ, người đàn ông bên cạnh nhẹ giọng hỏi:
“Ở đây có hải âu, em muốn cho chúng ăn không? Qua rồi sẽ không còn đâu.”

Chúc Tòng Duy vội gật đầu.

Ôn Trình Lễ lấy bánh mì để làm thức ăn cho hải âu, đưa cho cô, ánh mắt chăm chú nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô:
“Sau này nhớ nhiều chuyện có ý nghĩa hơn một chút, đừng ghi nhớ mấy thứ vô ích.”

“…”

Khu vực này là nơi hải âu cư ngụ, vô số con bay lượn trên bầu trời xanh, mặt biển dưới ánh mặt trời lấp lánh sóng gợn.

Ôn Cảnh Hữu không thích hoạt động này, nhưng không ngăn nổi miệng mình châm chọc:
“Chỉ có trẻ con với con gái mới thích trò này.”

Dung Tiễn lườm cậu:
“Nhìn không ra đây là hoạt động cho các cặp đôi sao?”

Ôn Cảnh Hựu hừ khẽ:
“Chẳng phải vừa rồi chú còn quậy hơn cháu à. Chú Dung, chú bao nhiêu tuổi rồi mà còn ghen tị với chú cháu với thím nhỏ ngọt ngào?”

Dù cậu chưa thấy chú mình và thím nhỏ có vẻ gì gọi là ngọt ngào cả.

Dung Tiễn:
“…”

Chiếc du thuyền này được thiết kế đặc biệt cho việc câu cá biển, trang bị radar dò cá và thiết bị chuyên nghiệp đầy đủ, với nhiều vị trí câu cá. Thuyền trưởng còn có những điểm câu cá riêng mà ông ta giữ bí mật.

Không biết đã đi được bao lâu, du thuyền dừng lại giữa đại dương.

Thuyền trưởng xách theo xô mồi và thùng đựng cá, vừa chuẩn bị rải mồi để thu hút cá, vừa sử dụng cá sống và tôm làm mồi câu, tăng cơ hội câu được cá lớn.

“Ra chỗ này cá trên 50kg cũng thoải mái câu được!”

Còn việc có câu được hay không, thì phải dựa vào kỹ năng. Nếu điểm này không có cá, họ sẽ di chuyển đến điểm câu khác.

“Cá lớn vậy sao mà câu được?” Chúc Tòng Duy hỏi.

“Gắn mồi, thả dây, chờ cá cắn câu.” Ôn Trình Lễ trả lời ngắn gọn.

Chúc Tòng Duy được anh dẫn đến vị trí phía đuôi thuyền, trong khi Dung Tiễn và những người khác ở phía bên kia. Cô nhìn vào xô đựng tôm, thấy chúng đang bò lổm ngổm, nhưng vẫn ngần ngại chưa dám thò tay vào.

Ôn Trình Lễ nhướng mày:
“Tử thi em còn không sợ, sao lại sợ cái này?”

Chúc Tòng Duy hắng giọng:
“Không phải sợ, chỉ là… nó còn sống.”

Khi còn nhỏ, bà thường giúp cô xử lý tôm. Sau này, tôm cô mua đều đã được người bán làm sẵn, nên cô chẳng cần phải tự tay làm bao giờ.

Ôn Trình Lễ bật cười, giúp cô chọn cần câu, gắn một con tôm nhảy khỏe nhất lên lưỡi câu, rồi quay đầu bảo:
“Lại gần đây, anh dạy em.”

Chúc Tòng Duy ngoan ngoãn bước tới, theo chỉ dẫn của anh thả dây xuống biển.

Ôn Trình Lễ khẽ trầm ngâm:
“Có vẻ thả hơi gần.”

Chúc Tòng Duy cầm cần câu, hỏi:
“Vậy có cá cắn câu không anh?”

“May mắn thì gì cũng có.” Ôn Trình Lễ nhàn nhã đáp, rồi chợt hỏi thêm:
“Vậy cá này tính của em hay của anh đây?”

Chúc Tòng Duy chớp mắt, cười đáp:
“Tất nhiên là của bà Ôn rồi.”

Trong ánh mắt sâu thẳm của Ôn Trình Lễ thoáng qua chút ý cười. Cô giờ đây còn biết dùng hai chữ “bà Ôn” để giành lợi ích cho mình.

Chúc Tòng Duy bị anh nhìn chăm chăm đến ngại, bèn tháo một tay ra đẩy nhẹ kính râm, chuyển chủ đề:
“Sao anh không đội mũ chống nắng?”

“Không thoải mái.”

“Cẩn thận bị nắng làm đen da, còn bong tróc nữa.”

“Anh chưa đến mức yếu ớt như vậy.” Ôn Trình Lễ nhìn làn da trắng mịn sau kính râm của cô, chợt đưa tay chỉnh lại chiếc mũ trên đầu cô.

Đúng lúc đó, cần câu trên tay cô truyền đến cảm giác kéo nhẹ.

“Hình như có cá!”

Chúc Tòng Duy lập tức phấn khích. Cô giờ đã hiểu tại sao nhiều người lại thích câu cá đến vậy. Cảm giác cá cắn câu thực sự rất tuyệt.

Lực kéo trên tay ngày càng mạnh hơn, Ôn Trình Lễ giữ lấy cần câu của cô, ước lượng trọng lượng con cá không lớn lắm, nên chỉ thong thả điều khiển cần câu.

Dung Tiễn ở bên kia không khỏi ghen tị:
“Nhanh vậy sao?”

Nếu người câu là bạn bè, anh ấy đã ngay lập tức nói ra hai chữ “cắt dây”. Nhưng đây là chị dâu, nên anh chỉ có thể thở dài bất lực.

Ôn Cảnh Hữu không phục, lẩm bẩm:
“Đúng là aura của người mới!”

Anh ấy quay sang thấy Hứa Nam Âm vẫn đang gắn mồi, bỗng thở phào nhẹ nhõm. May mắn thay, người mới thứ hai vẫn chưa bắt đầu câu.

Còn Chúc Tòng Duy, toàn bộ sự chú ý của cô đều dồn vào Ôn Trình Lễ và cần câu trong tay anh. Lúc này, cô rất nhàn nhã, vì anh đã thay cô làm hết mọi việc.

Gân xanh nổi lên trên mu bàn tay anh, đường nét mạnh mẽ, đầy cuốn hút.

Chúc Tòng Duy vẫn còn mải mê suy nghĩ vu vơ. Ôn Trình Lễ đã vội rút một tay về, ngón tay hơi gập, nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay cô, giọng trầm ấm:
“Thử kéo lên xem.”

Cô háo hức thử sức, làm theo lực hướng dẫn từ anh. Một đường cong mềm mại lóe lên trên mặt nước, con cá bị kéo lên rồi rơi vào khoang thuyền, thuyền trưởng đứng bên đã chuẩn bị sẵn lưới đỡ.

Chúc Tòng Duy không giấu được niềm vui sướng, reo lên:
“Cá gì thế anh?”

Ôn Trình Lễ mỉm cười dịu dàng:
“Cá mú.”

Anh không tiếc lời khen ngợi:
“Thì ra, bà Ôn lại có năng khiếu câu cá như vậy.”

Chúc Tòng Duy nghe xong lòng rộn ràng hạnh phúc. Dù con cá không lớn, cô cũng biết anh cố ý nói vậy để khen cô.

“Anh nói nghe giả quá.”

Câu nói của cô như mang theo chút trách móc nhẹ nhàng, vô tình lại giống hờn dỗi.

Ôn Trình Lễ hỏi lại, giọng vẫn đều đều:
“Giả chỗ nào chứ?”

Chúc Tòng Duy cười, giải thích:
“Em mới câu được một con thôi mà.”

Rồi cô nhoẻn miệng cười, ánh mắt cong cong như trăng khuyết:
“Nhưng mà… cũng không khó lắm nhỉ. Em vừa thả cần xuống là đã câu được. Chẳng lẽ, hôm nay em may mắn đến vậy?”

Ôn Trình Lễ hiếm khi thấy cô có dáng vẻ tự hào đầy sức sống thế này. Một chút kiêu hãnh hiện lên, làm cô như rạng rỡ hơn bao giờ hết.

Ở phía không xa, Ôn Cảnh Hựu lớn tiếng:
“Thím nhỏ giỏi thật đấy! Hôm nay thím chắc giật giải tay câu cá số một rồi!”

Chúc Tòng Duy phất tay, không khỏi bật cười:
“Cậu quá khen rồi.”

Ôn Trình Lễ chẳng buồn liếc nhìn, chỉ giúp cô móc thêm một con mồi khác vào lưỡi câu, giọng hờ hững:
“Đừng để ý đến nó.”

Chúc Tòng Duy đáp lại bằng một tiếng “Ừm,” trong lòng nghĩ ngợi: hôm nay anh như thể có chút không ưa người cháu này, không rõ Ôn Cảnh Hữu đã chọc giận anh ở đâu.

Cô lấy từ túi ra một chai nhỏ đựng nước ngọt, rồi chụp một tấm hình. Cảnh này khiến mọi người trên thuyền không khỏi ngạc nhiên.

“Đó là gì vậy?”

“Cậu kiếm đâu ra thế?”

Chúc Tòng Duy khẽ hắng giọng, đáp:
“Mua trên mạng ấy.”

Ôn Cảnh Hữu ngạc nhiên không thôi:
“Thím nhỏ chuẩn bị kỹ quá! Còn dư cái nào không? Cho cháu xin vài cái.”

Dung Tiễn từ phía đối diện thúc giục:
“Tứ ca, đã dạy xong chị dâu rồi, giờ anh cũng nên câu đi. Hôm nay mà thua thì…”

“Thua thì sao?” Chúc Tòng Duy tò mò hỏi người đàn ông bên cạnh.

Ôn Cảnh Hữu điềm nhiên trả lời:
“Tối nay người thua sẽ nấu ăn.”

Chúc Tòng Duy chưa từng thấy anh nấu ăn bao giờ. Nếu lỡ cá ngon mà bị anh làm hỏng thì thật đáng tiếc. Là người cùng phe, cô không khỏi muốn giúp anh:
“Nếu anh không câu được, dùng con của em cũng được mà.”

Ôn Trình Lễ bật cười nhẹ:
“Thế là gian lận đấy.”

Chúc Tòng Duy chỉ tay vào con cá mú mà thuyền trưởng đang treo lơ lửng, giọng đầy lý lẽ:
“Họ cũng đâu có nói là vợ chồng không được tính chung đâu nhỉ.”

Tống Hoài Tự đứng một bên không chút khách khí châm chọc:
“Bởi vì cậu ta không có vợ, tất nhiên sẽ không nhắc đến cái này.”

Chúc Tòng Duy và Hứa Nam Âm nghe vậy đều không nhịn được mà bật cười.

Ngẫm lại cũng đúng, hôm nay trên du thuyền, ngoại trừ Ôn Cảnh Hữu, chỉ có Dung Tiễn là đi một mình.

Dung Tiễn không khỏi kêu lên bất lực:
“Tôi nghe thấy hết đấy nhé!”

Anh nhướng mày, thoải mái nói:
“Hai người cứ cùng làm đi, câu cá dựa vào cá, không phải dựa vào người. Nhiều người chưa chắc đã câu được.”

Vốn quen biết với Ôn Trình Lễ nhiều năm, anh ấy biết vận may của anh trong việc câu cá không được tốt cho lắm. Còn Chúc Tòng Duy, dù có “hào quang tân thủ” nhưng cũng không phải phép thần thông.

Biết đâu, hai người cộng lại vẫn không bằng một mình anh.

Ôn Trình Lễ quay sang nhìn Chúc Tòng Duy, nhướn mày hỏi:
“Em lo lắng anh không câu được đến vậy?”

Chúc Tòng Duy gật đầu chắc nịch.

Ánh mắt Ôn Trình Lễ dừng trên cô, giọng nói chậm rãi kéo dài:
“Có một cách bí truyền để tăng khả năng anh thắng.”

Chúc Tòng Duy khẽ hỏi:
“Cách gì vậy?”

Ngoài gian lận ra, cô chẳng nghĩ được cách nào khác.

“Em từng nghe đến ‘nụ hôn may mắn’ chưa?” Ôn Trình Lễ cố tình ngừng lại vài giây, ánh mắt nóng rực như lửa, “Hôm nay em may mắn đến vậy, có muốn chia sẻ chút may mắn cho anh không?”

Tác giả có lời muốn nói:
Ôn Tứ: [Ngượng ngùng][Hôn một cái]

HẾT CHƯƠNG 38


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.