Biên tập: Ross
Chương 41: Nghiện Ngọt
Chúc Tòng Duy còn đang mơ màng với những suy nghĩ lạc đề về việc Ôn Trình Lễ tự giải quyết, thì bất chợt nghe anh nhắc đến mình. Ý thức lập tức tỉnh táo, như vừa bị một gáo nước lạnh dội vào.
Cho dù anh có cưỡng ép cô, cô cũng sẽ không làm!
Còn nữa, cái gọi là “phục vụ” đó rốt cuộc là phục vụ thế nào?
Chúc Tòng Duy cảm thấy đầu óc mình đang quá mức lan man, bèn buột miệng:
“Anh không ép được em đâu.”
Ôn Trình Lễ gật đầu như rất đồng tình:
“Quả thật vậy.”
Cô đúng là kiểu người “thà làm ngọc vỡ còn hơn làm ngói lành.”
Dĩ nhiên, anh cũng không hạ mình đến mức làm ra loại chuyện đó. Từ khi sinh ra, Ôn Trình Lễ đã không thiếu bất kỳ thứ gì, được dạy dỗ hành xử chu toàn. Thứ gì anh muốn, dù khó đến đâu, cũng sẽ tự mình đạt được.
Chúc Tòng Duy thấy anh thừa nhận như vậy thì hài lòng, lại hắng giọng nhắc nhở:
“Cũng không cần anh phục vụ. Hơn nữa, buổi sáng mà bàn đến chuyện này thật kỳ lạ.”
Cô chỉ tùy tiện hỏi một câu về việc anh tắm buổi sáng, thế nào lại dẫn đến chuyện này. Tất cả là tại anh quá thẳng thắn.
Ôn Trình Lễ điềm nhiên đáp:
“Buổi sáng thì sao, đây đâu phải là chuyện có giới hạn thời gian.”
Ngẫm lại cũng đúng, Chúc Tòng Duy không thể phản bác.
Nhưng lại nghe anh nói thêm:
“Có điều, hình như mọi người đều mặc định đây là chủ đề để bàn vào ban đêm. Vậy thì tối nay chúng ta có thể thảo luận lại.”
Chúc Tòng Duy nhìn theo bóng dáng anh rời khỏi tầm mắt, bước qua bình phong đi vào phòng thay đồ. Lúc anh cởi dây buộc áo choàng, hình ảnh lờ mờ phản chiếu lên bình phong, như một cảnh trong phim.
Phòng thay đồ là căn phòng liền kề, không nhỏ hơn phòng ngủ chính chút nào.
Tối nay thảo luận lại?
Cô đã đồng ý đâu!
Nhưng Ôn Trình Lễ đã biến mất sau cánh cửa.
Chúc Tòng Duy xuống giường đi rửa mặt. Tuy phòng tắm có lối vào riêng, nhưng hiển nhiên Ôn Trình Lễ đang tắm ở đó, mà từ khu vực rửa mặt cũng có thể thông qua.
Chủ đề vừa rồi khiến Chúc Tòng Duy cảm thấy bối rối ngay cả khi đang trong phòng tắm.
Ai mà biết được trước đó Ôn Trình Lễ đã làm gì trong này? Những ý nghĩ không mấy đứng đắn cứ tự nhiên ùa đến, cô hoàn toàn không kiểm soát nổi trí tưởng tượng của mình.
Vừa thoa xong lớp kem dưỡng, cô ngẩng lên thì thấy Ôn Trình Lễ bước ra từ phòng thay đồ. Anh đã thay một chiếc sơ mi chỉnh tề, hoàn toàn khác biệt với vẻ buông thả lúc trước.
Thấy cô đang xoa mặt, anh đi ngang qua, buông một câu:
“Sáng nay có bánh bao nhân gạch cua.”
Chúc Tòng Duy phản ứng ngay:
“Chắc là đến mùa cua rồi nhỉ?”
Từ khi chuyển vào Ôn Viên, cô chưa từng ăn cua, dù ngoài kia bánh bao gạch cua xuất hiện khắp nơi. Nhà họ Ôn thì khác, họ thường đợi đúng mùa cua để thưởng thức.
Nhưng Ôn Trình Lễ lại nói:
“Vẫn chưa.”
Chúc Tòng Duy đoán chắc nhà họ có nguồn cung riêng, hoặc thậm chí tự nuôi cua. Dù sao gia đình này luôn chuộng món theo mùa, năm nào cũng vậy.
Cô thoáng nghĩ đến tay nghề của chị Chu, ánh mắt không giấu nổi vẻ mong đợi.
Nhìn cô như vậy, Ôn Trình Lễ cười nhẹ:
“Bây giờ chỉ là nếm thử trước, qua một thời gian nữa sẽ ngon hơn.”
Chúc Tòng Duy thẳng thắn nói:
“Chỉ cần không chênh lệch quá nhiều, em cũng chẳng phân biệt được.”
Anh đưa tay xoa nhẹ đầu cô:
“Đến tháng sau em sẽ nhận ra sự khác biệt.”
Chúc Tòng Duy nhìn vào gương, mái tóc thẳng mượt của cô giờ hơi rối:
“Em vừa chải xong đấy.”
“Là lỗi của anh.” Anh nhặt chiếc lược lên:
“Để anh giúp em chỉnh lại.”
Cô thật không hiểu nổi hành động dư thừa này của anh.
Sau khi thay xong quần áo, cả hai cùng đến phòng ăn.
Thực ra ở viện riêng của Ôn Trình Lễ cũng có thể dùng bữa sáng, nhưng nhà họ Ôn quen ăn uống đông đủ vui vẻ hơn. Trừ những lúc bất tiện, hầu hết họ đều dùng bữa tại nhà chính.
Bánh bao gạch cua quả thật có sức hút kỳ lạ. Thậm chí Ôn Cảnh Hữu, người thường dậy muộn, cũng đã ngồi ở bàn từ sớm.
Những chiếc bánh do chị Chu làm có nếp gấp đều tăm tắp, hình dáng gần như giống hệt nhau. Lớp vỏ mỏng đến mức Chúc Tòng Duy có thể thấy rõ màu vàng cam của nhân bên trong.
Cô cắn thử một miếng, hương vị tươi ngon tràn ngập trong miệng. Nước dùng nóng hổi từ phần nhân chảy ra, đọng lại nơi mép đ ĩa, cô nhẹ nhàng húp cạn.
Chúc Tòng Duy chẳng nhớ đã ăn bao nhiêu cái, chỉ biết rằng lời Ôn Trình Lễ nói về việc “sau này còn ngon hơn” khiến cô càng thấy phấn khích. Hiện tại, bánh này đã ngon hơn hẳn so với ngoài tiệm rồi.
Lấy Ôn Trình Lễ đúng là một cái lợi lớn — cô có thể ngày ngày ăn đồ ngon.
Với cô, người bận rộn làm việc mỗi ngày, ăn uống là chuyện quan trọng nhất, mọi thứ khác đều phải xếp sau.
La Thuỵ Chi nhìn Chúc Tòng Duy ăn, không nhịn được mà bật cười:
“Nhìn con ăn, bà cũng thấy thèm theo.”
Chúc Tòng Duy chớp mắt, dịu dàng nói:
“Chắc con phải đi làm streamer đồ ăn mới được. Nhưng tất cả đều là nhờ tay nghề của chị Chu.”
Gia đình họ Ôn có lẽ vì đã quen với những món ăn này, nên không cảm thấy quá đặc biệt.
La Thuỵ Chi cười bảo:
“Chắc phải tăng lương cho cô Chu thôi.”
Chị Chu đã làm việc cho nhà họ Ôn từ lâu, mức lương hiện tại của chị rất cao. Thậm chí, những người trẻ trong gia đình chị cũng được sắp xếp công việc ổn thỏa. Dù trong giới thượng lưu ở Ninh Thành, không ít người muốn mời chị về làm việc, nhưng chẳng ai thành công. Suy cho cùng, ai có thể trả đãi ngộ tốt hơn nhà họ Ôn đây?
Sau bữa sáng, Chúc Tòng Duy cùng Ôn Trình Lễ rời nhà.
Hôm qua còn ở bãi biển, hôm nay đã quay lại thành phố để đi làm, cảm giác này thật kỳ lạ, như thể cô đang bước vào một giấc mơ phi lý nào đó.
Chợt nhớ ra điều gì, cô hỏi:
“Lần trước thư ký của anh có nói anh còn có thể đi làm bằng trực thăng, thật không vậy?”
Ôn Trình Lễ đang lướt qua bản tin buổi sáng, dừng lại, nghiêng đầu nhìn cô:
“Thật. Em muốn thử không?”
Anh vừa thay một cặp kính không gọng mới, màu bạc. Tông màu lạnh lẽo ấy đáng ra phải làm anh thêm xa cách, nhưng khi anh đeo lên lại khiến người ta cảm nhận được vẻ điềm tĩnh sâu lắng.
Chúc Tòng Duy nghĩ, mỗi lần anh đeo kính đều khiến anh trông như một “quý ông lịch lãm nhưng nguy hiểm.” Khi không đeo kính, anh dường như dễ nói chuyện hơn.
“Em không muốn thử.”
Cô cười, nghĩ thầm: đây chẳng phải là tự mình rước lấy phiền phức sao? Ai lại đi làm ở nhà tang lễ bằng trực thăng chứ? Trên cả nước chắc chẳng có ai như thế.
Nhưng rồi cô lại thắc mắc:
“Vậy sao anh vẫn chọn đi xe mỗi ngày?”
Ôn Trình Lễ khẽ nhướng mày, trả lời như thể điều đó hiển nhiên:
“Đi xe có người nói chuyện với anh.”
Cô ngẫm nghĩ, ý anh chắc là như bây giờ, khi cô đang trò chuyện cùng anh:
“Chẳng lẽ trên trực thăng không ai nói chuyện với anh sao?”
Anh liếc nhìn cô, giọng nhẹ nhàng:
“Nói chuyện sẽ làm phiền phi công, ảnh hưởng đến an toàn. Nhưng nói chuyện với vợ thì có thể tăng thêm tình cảm.”
Chúc Tòng Duy nghẹn lời, không biết phải đáp lại thế nào.
Ôn Trình Lễ cười nhè nhẹ, nụ cười ẩn chứa vẻ trêu chọc:
“Lần sau, anh đưa em đi làm bằng trực thăng. Vậy thì không cần đi xe nữa, mà vẫn có thể trò chuyện.”
Chúc Tòng Duy cố gắng làm ngơ câu sau, nhưng câu trước thì lại khiến cô hơi động lòng. Cô chưa từng đi trực thăng bao giờ, và ai mà không có chút tò mò cơ chứ?
“Có thời gian thì thử cũng được, nhưng công ty anh cao thế, chắc em sợ độ cao mất.”
Ôn Trình Lễ suy tư:
“Vậy để nó bay ở tầm thấp trước.”
Cô ngạc nhiên:
“Có thể làm vậy sao?”
Anh nghiêng người, khuỷu tay chống lên cửa sổ xe, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô:
“Sao lại không được? Bà chủ đã ra lệnh, thì ai dám cãi?”
Chúc Tòng Duy cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, chỉ khẽ đáp một tiếng “Ừm.”
Trong lòng cô lại có chút xao động, dù hơi ngượng, nhưng phải thừa nhận rằng, làm “bà chủ” thật sự rất thú vị.
Đến nhà tang lễ, hầu hết đồng nghiệp đã có mặt.
Phạm Trúc vừa ngáp dài vừa ngồi xuống, nhưng khi nhìn thấy Chúc Tòng Duy, cô ấy lập tức tỉnh táo.
“Sư tỷ, hôm qua chị đi biển ở đâu mà đẹp thế?”
“Quanh quanh Ninh Thành thôi.” Chúc Tòng Duy đáp hờ hững.
“Đi với anh rể hả?”
“Ừ.”
Phạm Trúc xoa cằm, cười tủm tỉm:
“Anh rể lãng mạn thật, xem ra hôn nhân sắp đặt của hai người cũng không tệ. Đúng là còn tùy người.”
Chúc Tòng Duy mỉm cười, không nói gì thêm.
Phạm Trúc chuyển sang chuyện công việc:
“Vừa trước khi chị tới, nhà của Triệu Lệ gọi, bảo hôm nay chúng ta lo việc nhập quan cho cô ấy.”
Chúc Tòng Duy vừa bật máy tính, hỏi:
“Họ xử lý xong mọi chuyện rồi à?”
Phạm Trúc thở dài:
“Còn làm gì được nữa? Chuyện thế này đâu phải giết người hay phạm pháp, sao mà bắt ai chịu tội được.”
Triệu Lệ là một người mới mất được đưa đến đây từ tuần trước, nhưng chưa làm lễ nhập quan vì gia đình vẫn đang tranh cãi về trách nhiệm của chồng cô ấy.
Chúc Tòng Duy âm thầm thở dài.
Mấy ngày nay, trong nhóm làm việc thường xuyên nhắc đến chuyện của Triệu Lệ. Cô ấy có một người mẹ chồng cay nghiệt, một người chồng yếu đuối phụ thuộc, và còn một đứa con mới sinh. Mỗi điều trong số đó đã đủ khiến người ta kiệt quệ, huống chi cô phải đối mặt với tất cả trong cùng một gia đình.
Triệu Lệ vừa sinh xong đã không được nghỉ ngơi, phải làm việc nhà, thậm chí tự mình ra ngoài lấy hàng… Cuối cùng, tuần trước, cô đã tự sát.
Triệu Lệ vốn không phải người Ninh Thành mà là từ thành phố khác gả đến. Sau khi cô qua đời, anh trai và mẹ cô vẫn kiên trì tìm đến nhà chồng cô ấy để đòi công bằng. Tuy nhiên, từ lúc thi thể được đưa vào nhà tang lễ đến nay, Chúc Tòng Duy chưa từng thấy bóng dáng người nhà chồng cô ấy đâu.
Những chuyện như vậy không hiếm trong công việc của họ. Sinh lão bệnh tử là những lúc dễ nảy sinh mâu thuẫn nhất.
Dẫu vậy, dù đã quen nhìn thấy nhiều, với tư cách là một phụ nữ, cô vẫn cảm thấy tiếc thương cho Triệu Lệ. Mới ngoài hai mươi, cuộc đời đã khép lại một cách oan uổng như vậy.
Đúng 9 giờ, Chúc Tòng Duy cùng Phạm Trúc chuẩn bị làm việc. Người nhà chồng của Triệu Lệ cuối cùng cũng xuất hiện.
Còn chưa đến gần, tiếng cãi vã đã vang lên:
“Cứ trực tiếp hỏa táng là được rồi!”
Chồng của Triệu Lệ ấp úng:
“Mẹ, Lệ Lệ mất rồi, mẹ đừng gây chuyện nữa. Đợi lát nữa họ đến, lại đánh nhau…”
Khi Chúc Tòng Duy nhìn thấy họ, trên mặt họ đều có vết thương. Chắc hẳn là do anh trai Triệu Lệ gây ra.
Thấy hai cô gái xuất hiện, mẹ chồng của Triệu Lệ có vẻ không hài lòng, nhưng vì anh trai cô từ hành lang chạy tới, bà ta không dám hé răng than phiền.
Anh trai Triệu Lệ cũng có vết xước trên mặt, không có ý định nói chuyện, chỉ trực tiếp đưa cho họ video và hình ảnh đã chuẩn bị trước:
“Đây là lúc em tôi hạnh phúc nhất. Hãy để con bé ra đi với hình ảnh như vậy.”
Chúc Tòng Duy gật đầu:
“Được.”
Hình ảnh là của Triệu Lệ khi còn là sinh viên, có một bức cô mặc đồ tốt nghiệp đại học, nụ cười rạng rỡ. Thật khó tin rằng chỉ sau hai năm, cô đã mất đi sức sống.
Phía nhà chồng cũng lấy ra một bức ảnh, nói:
“Cái này… có thể làm theo bức này được không?”
Anh trai Triệu Lệ giật lấy bức ảnh, quay sang chỉ người chồng:
“Bây giờ mới có ý kiến à? Giả nhân giả nghĩa!”
Mẹ chồng liếc mắt:
“Nói chuyện kiểu gì vậy. Lệ Lệ là con dâu nhà tôi, nó mất rồi, tôi cũng đau lòng mà.”
Anh trai Triệu Lệ cười lạnh:
“Các người chỉ sợ phóng viên nói các người không đến lo hậu sự, sợ bị công kích trên mạng thôi!”
Mẹ chồng thản nhiên:
“Lệ Lệ tự sát, chúng tôi đã làm gì. Con bé chịu đựng kém quá.”
Nói rồi bà liếc sang Chúc Tòng Duy, hờ hững bảo:
“Cô gái này làm ở nhà tang lễ, cũng đã kết hôn, nhìn là biết có sức chịu đựng tốt hơn Lệ Lệ rồi.”
Chúc Tòng Duy nhíu mày, ngắt lời bà:
“Bác muốn cãi nhau thì ra ngoài. Đừng ảnh hưởng đến công việc của chúng tôi.”
Giọng cô cứng rắn hơn:
“Và làm ơn đừng lấy tôi ra để hạ thấp chị Triệu.”
Con người có quyền lựa chọn, và dù cô không đồng tình với việc tự sát của Triệu Lệ, điều đó không có nghĩa cô khinh ghét cô ấy.
Nhìn nét mặt lạnh lùng của Chúc Tòng Duy, mẹ chồng Triệu Lệ – một người rõ ràng chỉ dám bắt nạt kẻ yếu – lập tức im lặng.
Quay lại phòng thay đồ, Phạm Trúc than thở:
“Thật ghét quá. Cái tên đó chẳng nói được lời nào, cứ trốn sau lưng mẹ hắn. Ghê tởm thật.”
Chúc Tòng Duy cũng không ưa loại đàn ông vô dụng:
“Chẳng mấy chốc hắn sẽ tìm vợ mới thôi.”
So với những người như vậy, Ôn Trình Lễ quả thật là người chồng lý tưởng. Cả mẹ chồng cô – bà Tạ Thiều – cũng là người phụ nữ rất sáng suốt và thấu hiểu.
“Người ta bảo hôn nhân là cuộc đời thứ hai của người phụ nữ,” Chúc Tòng Duy nghĩ. “Nghe có vẻ hợp lý, nhưng nếu chọn sai người, thì đúng là thảm họa.”
Đây cũng là lý do cô chọn kết hôn theo hợp đồng. Một tờ giấy thỏa thuận giúp mọi thứ rõ ràng ngay từ đầu.
Dẫu vậy, cô cũng từng chọn lọc kỹ đối tượng. Người đầu tiên cô gặp mặt lại quá tệ, đến mức cho cô “leo cây.”
Phạm Trúc than phiền:
“Họ yêu nhau rồi cưới đấy. Chuyện này làm em cũng hơi sợ. Gần đây em nghĩ đến chuyện chia tay.”
Chúc Tòng Duy xoa đầu cô ấy:
“Nếu muốn chia tay, thì cứ làm thôi.”
Phạm Trúc gật nhẹ:
“Nếu anh rể mà như thế, chị sẽ làm gì?”
Chúc Tòng Duy đáp thẳng:
“Ly hôn.”
“Nếu anh ấy không đồng ý thì sao?”
“Chị không phải chỉ ngồi chơi.” Chúc Tòng Duy xoè tay ra, mỉm cười:
“Quên chị từng học y à?”
Dù đã chuyển sang làm công việc này, nhưng cô vẫn rất thành thạo về giải phẫu cơ thể. Nếu Ôn Trình Lễ phát điên, cô chắc chắn có cách tự vệ.
Dẫu vậy, cô vẫn tin rằng một người được giáo dục tốt như anh sẽ không trở nên tệ bạc như những người đàn ông tầm thường kia. Nếu không, thì khả năng anh che giấu quá xuất sắc.
Có lẽ cô nên khéo léo ám chỉ trước một chút, để anh ấy hiểu rõ hơn về sức sát thương của người vợ hiện tại.
Dẫu sao, trước khi kết hôn, hai người đã thỏa thuận rằng sau khi bà nội qua đời sẽ ly hôn. Liệu đến lúc đó anh ta có nuốt lời không?
Về phần của Triệu Lệ, cô ấy đã chọn kết thúc cuộc đời mình bằng cách nhảy sông. Không lâu sau, thi thể được người chạy bộ vào sáng sớm phát hiện, rồi được đưa qua kiểm tra tại đồn cảnh sát và pháp y, cuối cùng được chuyển đến nhà tang lễ. Do được bảo quản trong tủ đông, thi thể của cô không có nhiều biến đổi rõ rệt.
Chúc Tòng Duy cùng Phạm Trúc thay cô ấy mặc lại chiếc váy dài mà khi còn sống cô ấy rất yêu thích.
Cô ấy hiếm khi trang điểm lúc còn sống, nên hai người chỉ cố gắng che giấu những dấu vết của cái chết mà không làm gì quá cầu kỳ.
Trước khi đẩy thi thể vào phòng tưởng niệm, Chúc Tòng Duy dừng lại một chút, lấy từ chiếc bình hoa trong văn phòng một nhành hoa chưa tàn – một nhành hoa Chiêu Quân – đặt bên cạnh cô.
Hy vọng kiếp sau cô ấy có thể sinh ra cùng với gai nhọn.
—-
Vào buổi trưa, Ôn Trình Lễ kết thúc công việc và gọi điện thoại cho Tống Hoài Tự.
Tống Hoài Tự cảm thấy kỳ lạ:
“Ôn Tứ, giờ này đột nhiên gọi tôi, chẳng lẽ là rủ đi ăn trưa?”
“Không phải.” Ôn Trình Lễ tựa lưng vào ghế, giọng điệu lười biếng: “Mấy viên ngọc tối qua cậu đưa quá ít, cho thêm vài viên đi.”
“Ngọc à?”
Tống Hoài Tự không trả lời ngay mà hỏi lại, có vẻ hứng thú: “Có thì có, nhưng cậu lấy nhiều như thế để làm gì?”
Ôn Trình Lễ cũng không giải thích, chỉ nói:
“Tôi có mục đích riêng của mình.”
Hai người bắt đầu đấu trí qua lại.
Tống Hoài Tự cười khẩy, giọng đầy trêu chọc:
“Tối qua đưa cho cậu là tôi chịu thua, giờ cậu lại đòi thêm, còn không cho tôi hỏi han.”
Anh ấy nheo mắt, chậm rãi hỏi:
“Hay là, cậu định làm chuyện gì mờ ám?”
Ôn Trình Lễ cười nhẹ, giọng thản nhiên nhưng mang chút châm biếm:
“Chẳng lẽ cậu làm nhiều chuyện mờ ám đến mức quen thuộc đến thế?”
“…”
Tống Hoài Tự cười chế giễu:
“Đừng đẩy sang tôi. Nhưng thật sự tôi không đoán nổi cậu cần nhiều ngọc như vậy để làm gì. Nếu muốn, phải đổi lấy thứ khác.”
“Đổi cái gì?” Ôn Trình Lễ hỏi ngay.
“Cậu cần bao nhiêu?”
“Cậu có bao nhiêu?”
Câu hỏi qua lại chẳng khác nào quay về khởi điểm ban đầu.
Trước đây, Tống Hoài Tự chẳng có gì làm nên đã sưu tầm không ít viên ngọc phỉ thúy với các màu sắc và nước ngọc khác nhau. Thấy viên nào đẹp, anh liền mua. Đến giờ chính anh cũng không nhớ rõ mình có bao nhiêu viên.
“Dù sao cũng đủ để cậu dùng.” Anh bình thản đáp.
Ôn Trình Lễ gõ nhịp trên mặt bàn, dường như hiểu rõ ý đồ:
“Được thôi, lúc nào đó để vợ tương lai của cậu lập danh sách yêu cầu.”
Tống Hoài Tự nghe vậy, chỉ khẽ cười mà không bình luận gì.
“Khi nào giao hàng?”
Anh ấy không lo lắng rằng nếu gửi trước đến Ôn gia, người này sẽ lật lọng.
Ôn Trình Lễ trầm ngâm vài giây, chống cằm suy nghĩ, rồi thong thả đáp:
“Đừng để quá muộn, và đừng là hàng kém chất lượng.”
Tống Hoài Tự cười khẩy:
“Đừng xúc phạm mắt thẩm mỹ của tôi.”
—-
Buổi tối, Chúc Tòng Duy tan làm và đến bệnh viện thăm bà nội.
Hà Thục Hoa thấy cô, không nhịn được nói:
“Hôm nay, nhà Tiểu Ôn gửi đến một hộp bánh bao nhân gạch cua. Thật sự là rất ngon.”
Chúc Tòng Duy không biết chuyện này, cô vốn định cuối tuần nhờ chị dâu làm thêm một phần để mang qua cho bà nội. Không ngờ, nhà Ôn đã nhớ tới trước và gửi qua.
Trong lòng cô cảm thấy ấm áp.
“Chuyện này xảy ra lúc nào vậy?”
Buổi sáng hôm nay gửi đến đấy. Hà Thục Hoa nói thêm:
“Nhưng họ cũng dặn bà không được ăn nhiều quá. Ôi, nếu bà không bị bệnh thì tốt biết mấy.”
Chúc Tòng Duy nghi ngờ rằng thói ham ăn của mình là di truyền từ bà nội, bèn an ủi:
“Sau này sẽ có những món mà bà có thể ăn thoải mái hơn.”
Bác sĩ Trương tới kiểm tra phòng, cũng nhận xét:
“Từ khi đổi người chăm sóc, dạo này bà cụ ăn uống tốt hơn nhiều đấy.”
Nếu Hà Thục Hoa đồng ý ở phòng bệnh riêng, có lẽ chẳng ai trong bệnh viện có thể thoải mái hơn bà. Nhưng bà không thích, điều này khiến mọi người phải thán phục, bởi rất ít người có thể từ chối quyền lợi mình được hưởng.
Chúc Tòng Duy nghe vậy, khẽ cười. Quả là tin tốt lành.
Trời đã tối đen khi cô rời khỏi bệnh viện. Cô ghé qua một quầy bán hàng rong ngoài cổng, mua một củ khoai lang nướng nóng hổi rồi lên xe.
Sáng cô đi nhờ xe của Ôn Trình Lễ, còn tối có tài xế nhà họ Ôn tới đón, sẵn sàng làm theo mọi yêu cầu của cô.
Khoai lang vẫn còn nóng khi cô về tới Ôn viên.
Thấy củ khoai trong tay cô, Tạ Thiệu lên tiếng:
“Nếu sau này con muốn ăn khoai lang nướng, nhà chúng ta cũng có thể tự làm được.”
Chúc Tòng Duy chỉ trả lời qua quýt cho bà yên tâm, không giải thích gì thêm.
Ôn Trình Lễ về nhà muộn hơn cô vài phút. Cả hai đều đã ăn tối ở ngoài, nên chỉ đi thẳng vào sân trong.
Ra khỏi tầm mắt của các bậc trưởng bối, Chúc Tòng Duy đưa túi giấy cho anh:
“Em mua ở ngoài bệnh viện. Em thấy khoai lang nướng ở đó là ngon nhất. Chỗ khác không có được cái vị ấy.”
Ôn Trình Lễ hơi ngạc nhiên, ánh mắt dừng lại trên túi giấy rồi chuyển sang cô:
“Sao tự nhiên lại nghĩ tới chuyện mua cho anh?”
Có lẽ đây là lần đầu tiên anh nhận được quà từ cô. Tuy món quà có phần đặc biệt – ăn xong là hết.
Chúc Tòng Duy đáp:
“Hôm nay em đến thăm bà nội. Bà nói nhà anh gửi bánh bao nhân cua tới cho bà thử. Em phải cảm ơn anh chứ.”
Nếu không có Ôn Trình Lễ, chắc chắn bà nội cô không thể có sức khỏe tốt như bây giờ. Tâm trạng cô thoải mái, giọng nói cũng trở nên vui vẻ hơn.
Ôn Trình Lễ nhìn cô dưới ánh đèn, đôi mắt sáng ngời, nụ cười dịu dàng, liền sửa lời:
“Không phải nhà anh, mà là nhà chúng ta.”
Chúc Tòng Duy “ồ” một tiếng, nhưng không mấy bận t@m đến điều đó, mà hỏi:
“Anh đã từng ăn khoai lang nướng ngoài hàng chưa? Nếu thấy mấy quán vỉa hè bẩn thì không cần ăn đâu.”
Nếu anh không ăn, cô sẽ ăn một mình.
“Không đến mức vậy.” Ôn Trình Lễ bóc lớp vỏ khoai, chẳng để ý gì đến bụi hay hơi nóng:
“Không phải anh chưa từng ăn đồ ăn vỉa hè.”
Chúc Tòng Duy thật sự không ngờ, có phần không tin:
“Thật à? Anh từng ăn rồi sao?”
Cái thìa nhựa nhỏ xíu trên tay Ôn Trình Lễ trông như đồ chơi khi đặt vào bàn tay lớn của anh. Anh khí chất tao nhã, lẽ ra cảnh này rất lạc quẻ, nhưng lại diễn ra hết sức tự nhiên.
“Thật mà, anh lừa em làm gì. Chỉ là anh chưa từng ngồi ăn ở quán ven đường thôi.”
“Vậy anh đã ăn những gì?”
“Nhiều lắm.” Ôn Trình Lễ dừng một chút, nhìn cô: “Có lẽ những món em từng ăn, anh cũng đều đã thử qua.”
Chúc Tòng Duy thoáng sững sờ. Điều này quả thực có thể.
Cả hai đều là người gốc Ninh Thành, chỉ là sống ở hai khu vực khác nhau. Nhưng xét về khoảng cách, thật sự chẳng cách xa là bao. Có khi nào trước đây họ từng vô tình gặp gỡ?
Nhắc tới chuyện nhà cũ, nếu khu vực đó bị giải tỏa, nhà cô cũng sẽ được coi là giàu có. Bởi giá nhà đất ở Ninh Thành hiện nay rất đắt đỏ, mà nhà cũ lại gần trung tâm thành phố.
Đã rất lâu rồi Ôn Trình Lễ không ăn khoai lang nướng. Anh cũng không ngờ rằng, lần này thử lại là vì Chúc Tòng Duy.
Vị ngọt ngào của khoai khiến anh bất giác mỉm cười. Là người Ninh Thành, đúng là anh luôn yêu thích những thứ ngọt ngào.
Buổi tối sau khi rửa mặt, thời gian vẫn còn sớm.
Ôn Trình Lễ dựa vào đầu giường, chăm chú xem gì đó trên chiếc iPad.
Chúc Tòng Duy không buồn ngủ, nằm trên giường lướt điện thoại, cùng Phạm Trúc chỉ trích gã chồng vô tâm của người quá cố mà họ gặp ban ngày.
Ôn Trình Lễ thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn cô. Đôi tay gõ phím thoăn thoắt, rõ ràng là đang dốc sức “ném đá” ai đó, chắc chắn không phải là anh.
Dù sao, hôm nay anh còn nhận được quà từ cô.
Khi màn tranh luận kết thúc, Chúc Tòng Duy nằm thẳng lại, ngước nhìn người đàn ông đang tập trung bên mình. Anh đeo kính, thỉnh thoảng ánh sáng phản chiếu trên tròng kính che đi đôi mắt trầm lặng.
“Ôn tiên sinh.”
“Hửm?”
Anh nhẹ nhàng đáp lại, nghiêng đầu nhìn cô. Từ góc độ này, khuôn mặt cô nhỏ nhắn chỉ bằng một bàn tay.
“Anh từng nghe về một cô gái học y, tức giận đâm gã tồi tệ hơn chục nhát, cuối cùng chỉ bị phán là gây thương tích nhẹ chưa?” – Giọng cô chậm rãi cất lên.
Ôn Trình Lễ gật đầu khẽ:
“Nghe rồi.”
Hóa ra, cô đang phàn nàn chuyện của người khác.
Chúc Tòng Duy tiếp tục:
“Em cũng từng học y đấy.”
Anh không khó để nhận ra hàm ý trong lời nói của cô – một lời cảnh báo trực tiếp, không thể rõ ràng hơn. Nhưng anh tự tin, bản thân chẳng liên quan gì đến câu chuyện ấy.
Tuy vậy, việc cô nghĩ tới anh trong vai trò người chồng khi đọc tin tức này lại khiến anh cảm thấy rất hài lòng.
“Yên tâm, anh không phải là gã tồi.” – Ôn Trình Lễ đáp lời cô với vẻ nghiêm túc, gập chiếc iPad lại, ánh mắt tập trung hoàn toàn vào cô.
“Ôn phu nhân cứ yên tâm, anh sẽ không để em có động cơ ra tay đâu.”
Chúc Tòng Duy nhíu mày:
“Anh đồng ý nhanh quá đấy.”
Anh cúi nhìn cô, giọng nói trầm tĩnh:
“Đây không phải đồng ý, mà là một tuyên bố. Chuyện anh luôn làm được từ đầu tới cuối không cần phải hứa hẹn hay cam kết.”
Dù là thật hay chỉ là lời nói, Chúc Tòng Duy tạm thời thấy thỏa mãn.
“Chủ đề này có phần nặng nề, không hợp để bàn luận trên giường.” – Ôn Trình Lễ tháo kính ra, khiến ánh nhìn của cô dừng lại nơi anh. Động tác của anh vừa chậm rãi, vừa toát lên vẻ nghiêm túc đầy cám dỗ.
Anh chống tay lên thành giường, nghiêng người, cúi đầu lại gần hơn.
Ánh đèn ở đầu giường bị bóng anh che khuất, chỉ còn bóng dáng anh phủ xuống khuôn mặt cô, chiếm trọn tầm mắt.
Chúc Tòng Duy lúc này mới nhận ra, tối nay bộ đồ ngủ anh đang mặc và bộ cô mặc là đồ đôi, đều là tông xám trầm tinh tế.
Ôn Trình Lễ tiếp tục, giọng nói mềm mại nhưng đầy ngụ ý:
“Chủ đề sáng nay để lại có thể bắt đầu thảo luận từ bây giờ.”
Không khí giữa hai người đột nhiên thay đổi, một cách âm thầm nhưng rõ ràng.
Chúc Tòng Duy bối rối, lời nói chẳng theo ý lòng:
“Có gì mà thảo luận chứ.”
Anh kéo dài giọng:
“Rất nhiều điều.”
Giọng anh trầm ấm, lịch lãm, từng chữ như tan ra trong không khí:
“Ví dụ như em thích…công cụ hay cách thức phục vụ nào.”
Ngón tay lạnh thoáng qua của anh chạm nhẹ lên môi cô, đầu ngón tay dừng lại giữa bờ môi.
“Tay, hay là môi?”
Tác giả có lời muốn nói:
vẫy tay hôn nhẹ