Biên tập: Ross
Chương 44
Đầy màu sắc
Anh vừa nói cái gì mà toàn lời lẽ khiến người ta không đứng đắn nổi!
Bây giờ, điều làm Chúc Tòng Duy khó chịu không chỉ là cảm giác bị “đâm phải” mà còn là cảm giác nghẹn trong lòng. Những lời nói của anh quá đa nghĩa, khiến cô không thể không suy nghĩ lung tung về lý do tại sao lại có cảm giác “châm chích” ấy.
Theo như cô biết, lông tóc trên cơ thể con người thường mềm mại, ngay cả râu nếu để dài cũng vậy, chỉ có một số ít trường hợp là tự nhiên cứng.
Ban đầu, việc chạm vào chân râu của anh chỉ như một trò nghịch vui do hội chứng ám ảnh cưỡng chế, nhưng bây giờ thì chẳng còn chút thú vị nào nữa. Cô muốn rút tay lại.
Ngón trỏ của Ôn Trình Lễ từ từ trượt xuống theo ngón tay cô, dừng lại trên mu bàn tay, vô tình nhưng cũng như cố ý mà vuốt v3 qua lại.
Một hành động vốn dĩ bình thường, nhưng lại khiến Chúc Tòng Duy cảm thấy mập mờ, còn có chút giống như khiêu khích.
“Không phải muốn chạm sao?” Giọng anh lạnh lùng nhưng trong trẻo.
“…Em đâu nói là ở đấy.” Chúc Tòng Duy không thừa nhận, “Là anh ép em mà, em đâu có cho phép.”
Ôn Trình Lễ buông tay cô ra, “Được thôi.”
Anh thốt ra hai từ nghiêm túc đến mức khiến cô á khẩu không đáp lại được.
Khi thấy anh định bước vào phòng thay đồ, cô tiện tay kéo vạt áo ngủ của anh, vừa đúng lúc định vào lấy túi xách. “Tại sao lại châm chích?”
Anh không dừng chân, ném ngược câu hỏi lại cho cô.
“Râu mới cạo xong tại sao lại châm chích?”
Anh tiện tay lấy một chiếc áo sơ mi, liếc nhìn cô, chậm rãi nhắc nhở: “Em phải hiểu rõ cấu tạo cơ thể người hơn anh mới đúng chứ.”
Đương nhiên Chúc Tòng Duy hiểu rõ.
Nhưng những gì cô quan tâm là công việc xử lý thi thể, đâu có rảnh mà chú ý xem cơ thể người khác thế nào.
Hơn nữa, cô chưa từng gặp nhiều đàn ông chăm chút vệ sinh cá nhân của mình tốt như anh.
Vậy ý của Ôn Trình Lễ là… chỗ đó của anh đã được cạo rồi sao?
Chúc Tòng Duy chớp mắt, anh càng không cho phép, cô lại càng tò mò muốn biết. “Bình thường anh có… à, cạo không?”
Ở cùng anh lâu như vậy mà cô chưa từng thấy, chẳng lẽ anh làm điều này một mình khi tắm?
Như thể có một con quỷ khêu gợi đang lượn lờ giữa họ.
Ôn Trình Lễ quay đầu lại, ánh mắt giao với cô. “Tạm thời thì chưa.”
Chúc Tòng Duy lặp lại: “Tạm thời?”
“Tạm thời nghĩa là…” Ôn Trình Lễ đột nhiên giơ tay, ngón tay dài lướt nhẹ trên hàng mi cong vút của cô, khiến cô theo phản xạ nhắm mắt lại.
Giọng nói anh trầm ổn, mạnh mẽ: “Nếu em muốn xem, anh sẽ xử lý trước, hiểu chưa?”
Lông mi của Chúc Tòng Duy khẽ rung rinh dưới ngón tay anh.
Cô hiểu rõ ý anh, chính vì hiểu nên vành tai và cả cổ cô lập tức đỏ bừng, lan tỏa cơn nóng không thể kiểm soát.
“…Hiểu rồi.”
Trong lòng Chúc Tòng Duy dâng lên cảm giác khó tả.
Anh đúng là người chu đáo như vậy sao…
Từ lúc bắt đầu nhắc nhở cô rằng không nên nhìn, đến việc nói rằng chạm vào sẽ châm chích, tất cả đều nhằm dập tắt suy nghĩ kỳ quái của cô.
Nhưng cách anh nói chỉ khiến cô càng muốn xem thử anh sẽ xử lý thế nào.
Chúc Tòng Duy nhận ra có lẽ mình vừa mở một chiếc hộp Pandora độc quyền dành cho bản thân, giải phóng những ý nghĩ không chính đáng mà cô thậm chí không biết mình có.
Trong phòng thay đồ sáng đèn rực rỡ.
Ôn Trình Lễ có thể thấy rõ gương mặt đỏ bừng của cô, vừa táo bạo vừa ngại ngùng, là một loại quyến rũ không thể diễn tả.
Anh thở dài, đưa tay khoác vai cô, nhẹ nhàng đẩy cô ra ngoài: “Anh cần thay đồ, cấm nhìn lén.”
“…”
Chúc Tòng Duy bị đẩy ra khỏi phòng thay đồ.
Anh đột nhiên trở nên keo kiệt, đến việc thay áo ngủ cũng không cho cô xem.
Nhưng rất nhanh cô đã nghĩ ra một lý do hợp lý: có lẽ vì chỗ đó của anh chưa được “xử lý.”
Trong lúc ngồi trong phòng ngủ uống trà, Chúc Tòng Duy ngẩn ngơ.
Chẳng bao lâu sau, Ôn Trình Lễ bước ra.
Áo khoác vest vắt trên tay, hôm nay anh mặc thêm áo ghi-lê, làm nổi bật vòng eo gọn gàng, khiến đôi chân trông càng dài.
Anh chỉnh lại cà vạt, phong thái quý ông Anh quốc toát ra từ mọi động tác, hoàn toàn không liên quan gì đến chủ đề mờ ám mà họ vừa bàn đến.
Chúc Tòng Duy chợt nhớ ra điều mình đã quên.
Khi lấy túi xách, cô tiện tay tìm bản báo cáo kiểm tra sức khỏe mà anh từng đưa. Trên đó ghi rõ chiều cao: 189,6 cm.
Bảo sao mỗi lần đứng cạnh anh, cô luôn cảm thấy anh cao quá mức tưởng tượng.
Chúc Tòng Duy ngẩng đầu nhìn anh, khẽ thốt lên: “Hôm nay anh ăn mặc nghiêm túc quá.”
Ôn Trình Lễ bình thản đáp: “Hôm nay anh sẽ sang châu Âu.”
Cô “à” một tiếng, hơi bất ngờ, cuộc sống của một đại boss chính là như vậy sao, bất cứ lúc nào cũng có thể bay vòng quanh thế giới.
“À cái gì.”
Ôn Trình Lễ quay người, ánh mắt lướt qua báo cáo sức khỏe trên tay cô, dừng lại một chút rồi nói: “Sáng mai sẽ không về nhà.”
“…”
Chúc Tòng Duy cảm thấy anh cố ý, nhất định đang ngầm ám chỉ chuyện mà họ đã thảo luận lúc trước — rằng sáng mai cô sẽ không có cơ hội nhìn thấy.
Cô thể hiện vẻ bình thản, gật đầu: “Không về thì không về, công việc quan trọng mà.”
_
Sau khi chuẩn bị xong, hai người cùng nhau đi làm.
Vì hôm qua hai người vừa ra ngoài cùng nhau, chú Trang liền xung phong làm tài xế hôm nay. Tài xế chính của Ôn gia nào dám tranh giành với ông.
Chú Trang tinh ý nhận ra bầu không khí giữa hai người có chút thay đổi, nhưng ông chỉ nghĩ rằng sự thay đổi đó là sự gần gũi tự nhiên sau một buổi hẹn hò.
Khi đến nhà tang lễ, trời đã sáng rõ.
Trước khi xuống xe, Chúc Tòng Duy chợt nhớ ra điều quan trọng, cô nghiêng người lại gần Ôn Trình Lễ, nghiêm túc nói: “Chuyện tối qua, không được kể với ai hết.”
Dù cô biết anh không phải kiểu người quá đáng như vậy, nhưng cô vẫn muốn nhấn mạnh.
Ôn Trình Lễ thản nhiên đáp: “Yên tâm, anh không có sở thích kỳ quặc là chia sẻ chuyện giường chiếu cá nhân với người khác.”
Giường chiếu…
Làm gì có chuyện đó!
Được anh cam đoan, cô không nói thêm câu nào, vội vàng mở cửa xuống xe, vẫy tay chào anh qua cửa kính.
Chú Trang không khỏi cảm thán: “Dạo này mợ út hoạt bát hẳn lên.”
Lúc mới đến Ôn gia, cô luôn trầm lặng, bình thản một cách bất thường, rõ ràng tuổi còn trẻ nhưng vì hoàn cảnh gia đình mà phải tỏ ra già dặn, chín chắn hơn.
Nhưng mấy ngày nay, cô tràn đầy sức sống.
Ánh mắt Ôn Trình Lễ dõi theo cô gái nhỏ đang bước lên bậc thềm.
Sức sống? Có lẽ.
Nhưng còn là một chút táo bạo pha lẫn liều lĩnh nữa.
Khi Chúc Tòng Duy đến văn phòng, cô không phải người đến muộn nhất, bởi vì Phạm Trúc còn chưa kịp ăn xong chiếc bánh bao đang ngậm dở. Vừa nhai, cô ấy vừa lẩm bẩm: “Trời lạnh rồi, thật không muốn dậy sớm chút nào.”
Chúc Tòng Duy mỉm cười an ủi: “Bây giờ mới đầu thu thôi, chưa đến mùa đông thực sự đâu.”
Phạm Trúc nuốt trọn miếng bánh bao, than vãn: “Trời ơi, lịch sinh hoạt của em đúng là rối tung hết cả. Cũng may mùa đông là mùa vắng khách.”
Nhà tang lễ tất nhiên cũng có mùa cao điểm và thấp điểm.
Theo kinh nghiệm các năm trước, mùa đông thường ít người cần dịch vụ mai táng hơn, phần lớn các gia đình sẽ chọn cách hỏa táng trực tiếp, điều đó cũng có nghĩa là cô và đồng nghiệp sẽ ít phải trang điểm thi thể hơn.
Hai người nhanh chóng thay đồ bảo hộ và bước vào phòng phục hồi thi thể, nơi nhiệt độ thấp hơn hẳn.
May mà họ mặc đồ bảo hộ dày dặn, cộng thêm khi làm việc thường bận rộn đến mức không cảm thấy lạnh, thậm chí đôi khi còn thấy nóng.
Khi xong việc và bước ra, đồng hồ đã chỉ 8 giờ 40 phút.
Gia đình của người đã khuất yêu cầu hỏa táng trước 10 giờ 30, sau đó sẽ tổ chức lễ tiễn biệt, rồi ăn bữa cơm đậu hũ truyền thống ngay tại nhà tang lễ.
Chúc Tòng Duy và Phạm Trúc tăng tốc xử lý công việc.
Sau khi khử trùng và quay lại văn phòng, Chúc Tòng Duy theo thói quen đốt một nén hương, mùi hương quen thuộc khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.
Phạm Trúc đột nhiên thở dài: “Tối qua em chia tay rồi.”
Chúc Tòng Duy cúi đầu, nhẹ giọng hỏi: “Sao lại bất ngờ thế?”
Phạm Trúc nhún vai: “Kết hôn là chuyện của hai gia đình, mà nhà anh ta hoàn toàn không muốn gì cả. Em cần gì phải cố gắng làm người tốt với họ.”
Cảm xúc dần dần cạn kiệt, đó là điều không thể tránh khỏi.
“Có lẽ một thời gian nữa mẹ em sẽ giục em đi xem mắt.” Cô quay sang dò hỏi: “Nghe nói nhiều người đi xem mắt gặp đủ thứ chuyện kỳ quặc. Sư tỷ, hình như chị rất thuận lợi đúng không?”
“Không hề thuận lợi.” Chúc Tòng Duy không định lừa cô, “Lần đầu tiên chị đi xem mắt, cậu kia còn thẳng thừng bùng kèo.”
“Á? Đúng là quá đáng. Không thích thì nói thẳng, có phải tốt hơn không?”
“Đúng vậy.”
Cuộc hôn nhân của Chúc Tòng Duy và Ôn Trình Lễ vốn dĩ chỉ là tình cờ, mọi thứ thuận theo tự nhiên, không giống những buổi xem mắt thông thường, vì vậy cô không muốn gây hiểu lầm cho Phạm Trúc.
Phạm Trúc thở dài: “Tiếc thật, chia tay rồi chắc em phải ăn chay dài dài.”
“…”
Phạm Trúc hào hứng kể: “Nghe nói bây giờ nhiều đàn ông không ổn, phải dùng thuốc hỗ trợ, đi xem mắt dễ gặp loại đó nhất. Nhưng bạn trai cũ của em, ngoài những thứ không ổn ra, ít nhất cũng có chút bản lĩnh ở khoản đó.”
Dứt khoát gọi thẳng là “bạn trai cũ”, rõ ràng cô đã quyết định rất dứt khoát.
Chúc Tòng Duy khẽ ho một tiếng, may mà bàn làm việc của hai người sát nhau, nên có thể hạ giọng tâm sự: “Dù sao em vẫn còn có… đồ chơi mà.”
Câu nói này làm Phạm Trúc sáng bừng lên: “Nhắc tới cái đó, gần đây có loại mới ra, thiết kế đẹp lắm, sư tỷ, chị có muốn cùng đi xem không? Tiện thể em cũng muốn ghé Như Ý Trai mua ít hương để mang về nhà thử, gần đây mất ngủ quá.”
Chúc Tòng Duy ngẫm nghĩ, tiểu sư muội vừa chia tay, chắc chắn cần có bạn đồng hành để giải tỏa, liền gật đầu đồng ý: “Được, nhưng ghé qua bệnh viện trước đã.”
Dù sao thì Ôn Trình Lễ cũng đang đi công tác, cô mua gì anh cũng sẽ không biết.
Phạm Trúc vui vẻ đáp: “Không thành vấn đề.”
_
“Tứ gia đã hạ cánh rồi.”
Ôn Trình Quân nghe thư ký báo cáo, chỉ thản nhiên đáp lại: “Được.”
Lẽ ra ông định về nước từ vài ngày trước, nhưng công việc ở công ty đã làm chậm trễ.
Từ miệng Hạ Quân, ông nghe nói rằng tình cảm giữa Ôn Trình Lễ và Chúc Tòng Duy rất tốt.
Mới quen nhau được bao lâu mà đã thân thiết như vậy? Hay là ông lạc hậu thật rồi, giờ đây tình cảm của người trẻ đến nhanh như thế sao?
_
Nửa giờ sau.
Khi Ôn Trình Quân gặp lại người em trai đã lâu không thấy, ông ngạc nhiên nhận ra, dù vừa trải qua chuyến bay dài, em trai mình vẫn giữ được vẻ lịch lãm và điềm đạm, hoàn toàn không để lộ chút mỏi mệt nào.
Ai mà ngờ được, người em trông chín chắn này lại ngủ muộn gần đến sáng.
Ôn Trình Lễ bước đến trước mặt ông, chào: “Anh cả.”
Ôn Trình Quân giơ tay nắm lại thành quyền, nhẹ nhàng đấm vào ngực cậu em một cú không quá mạnh, như muốn xả hết nỗi bực dọc: “Cuối cùng cũng gặp được cậu rồi.”
Ôn Trình Lễ ung dung đáp: “Nếu anh muốn về sớm, thì đã có thể về từ lâu.”
Ôn Trình Quân nhếch môi: “Anh không yên tâm.”
Ông là anh trai lớn, rất hiểu năng lực của mình, từ thời trẻ đã không giỏi xử lý mọi việc như Ôn Trình Lễ, vì vậy khi cậu em đảm nhận vị trí lãnh đạo, mọi thứ mới diễn ra suôn sẻ, bởi năng lực của chú ấy đã chứng minh tất cả.
“Chuyến này chú ở lại bao lâu?”
“Xong việc là em đi.” Ôn Trình Lễ trả lời ngắn gọn.
“Nhanh thế, không định ở lại thêm vài ngày à?” Ôn Trình Quân không hài lòng: “Ít ra cũng nên cùng anh ăn vài bữa cơm chứ.”
Dù tuổi tác chênh lệch, nhưng từ nhỏ, ông và các chị em đều từng cưng chiều cậu em này, giờ trưởng thành rồi, cảm giác ấy lại khiến họ muốn hoài niệm.
Ôn Trình Lễ còn chưa kịp trả lời, Ôn Trình Quân đã tự nghĩ ra lý do, hừ nhẹ: “Chắc lại vội về với vợ chú chứ gì.”
“…”
Ôn Trình Lễ từ tốn đáp: “Chẳng lẽ anh cả còn muốn ở đây thêm?”
Ôn Trình Quân sao dám nói không muốn. Nếu để Hạ Quân biết, tối về chắc chắn sẽ cãi nhau, thậm chí vào phòng ngủ cũng không biết có được không.
Ông lập tức nghiêm mặt phủ nhận: “Không có chuyện đó! Xong việc thì một phút cũng không được ở thêm!”
_
Đúng 4 giờ, Chúc Tòng Duy và Phạm Trúc tan làm, ngồi xe đi đến trung tâm thành phố.
“Ôi, xe này êm thật đấy.” Phạm Trúc sờ vào lớp đệm ghế, thắc mắc: “Có phải xe xịn lắm không?”
Tài xế mỉm cười trả lời: “Không đắt đâu.”
Phạm Trúc tin thật, vì cô không nhận ra đây là xe của thương hiệu nổi tiếng nào. Thực ra, Chúc Tòng Duy cũng từng nghĩ đây chỉ là loại xe “bình dân” nhất của nhà họ Ôn.
Mãi sau này cô mới biết, cái “bình dân” ấy chỉ là so với tiêu chuẩn của gia đình họ, chứ với người bình thường như họ, đây đã là mức xa hoa lắm rồi.
Điểm đến đầu tiên là Như Ý Trai.
Tài xế đã thông báo trước với cửa hàng, nên khi họ vừa bước vào, cả nhân viên phục vụ đều đông hơn thường ngày.
May mà quản lý cửa hàng không tiết lộ thông tin cụ thể, cũng không yêu cầu dọn sạch khách hàng khác, chỉ đơn giản nói rằng có quý khách cần được phục vụ chu đáo.
Phạm Trúc nhìn quanh một vòng, choáng ngợp trước vô số mặt hàng: “Sư tỷ, loại hương giúp ngủ ngon mà chị hay dùng là loại nào thế?”
Ánh mắt Chúc Tòng Duy đảo qua dãy kệ, cuối cùng dừng lại ở khu vực những sản phẩm đắt đỏ nhất. Nhưng rõ ràng mức giá này không phù hợp để Phạm Trúc tiêu lương vào.
Nhân viên rất tinh ý, đã nhận được chỉ thị từ trước, liền lấy ra một hộp hương được chế tác tinh xảo: “Đây là loại hiệu quả nhất.”
Phạm Trúc liếc nhìn giá niêm yết, lặng lẽ đếm số chữ số không phía sau
Nhân viên cửa hàng mỉm cười rạng rỡ thông báo: “Chúc mừng quý khách! Hôm nay là vị khách thứ một nghìn ghé thăm cửa hàng chúng tôi, quý khách được miễn phí hoàn toàn.”
Phạm Trúc tròn mắt kinh ngạc: “Cái gì cơ?”
Cô phấn khích quay sang nhìn Chúc Tòng Duy, mà bản thân Chúc Tòng Duy cũng không khỏi sững sờ.
“Miễn phí sao?”
Nhân viên xác nhận:
“Đúng vậy, quý khách có thể chọn một loại hương tự nhiên bất kỳ mà không cần trả tiền.”
Đây quả thực là chuyện may mắn khó tin, nhưng vì Như Ý Trai là chuỗi cửa hàng uy tín nên Phạm Trúc chẳng chút nghi ngại. Tất nhiên, cô chọn ngay loại đắt nhất.
Khi đóng gói xong, cả hai còn được nhân viên tiễn ra cửa với nụ cười như gió xuân.
Phạm Trúc vui sướng reo lên:
“Hôm nay vận may của tôi tốt quá! Phải đi mua vé số ngay mới được, biết đâu trúng lớn! Xem ra chia tay đúng là bước ngoặt, bạn trai cũ không hề mang lại vận đỏ gì cả!”
Tâm trạng u ám vì chia tay đã biến mất hoàn toàn.
Cô nàng lém lỉnh đùa:
“Sau này nếu đi xem mắt, em nhất định học mấy người trên mạng, dắt đối tượng đi mua vé số!”
Rồi cô quay sang sư tỷ xinh đẹp bên cạnh:
“Sư tỷ, chị đúng là thần tài của em, tiếc là em không thích con gái.”
Chúc Tòng Duy chỉ biết xoa trán, bất lực nói:
“Đây là may mắn của em thôi.”
Phạm Trúc bật cười khanh khách:
“Đi nào, đi mua ‘đồ chơi’ thôi! Anh rể sẽ không bắt chị về sớm đấy chứ?”
Chúc Tòng Duy nhẹ nhàng đáp:
“Anh ấy đi công tác rồi.”
Dù có ở nhà, anh cũng không quản được giờ giấc của cô.
Nhưng vừa lên xe, Chúc Tòng Duy vẫn nhắn tin cho Ôn Trình Lễ:
“Việc miễn phí ở cửa hàng là anh sắp xếp à?”
Một lúc sau, tin nhắn hồi đáp mới tới:
“Coi như tặng bạn của em một món quà nhỏ.”
“Nhỏ” ở chỗ nào chứ? Với mức giá đó, có thể mua cả tá món quà nhỏ!
Phạm Trúc giờ đã hoàn toàn tin tưởng rằng, cô thật sự có một sư tỷ “phú bà”.
_
“Chính là cửa hàng này.”
Sau khi vào trung tâm thương mại, từ tầng một đã có thể nhìn thấy cửa hàng sáng sủa, bắt mắt.
Phạm Trúc khoác tay Chúc Tòng Duy bước vào. Nhân viên trong cửa hàng, toàn là nữ, nhanh chóng tiến lại chào hỏi.
Phạm Trúc lắc đầu, nói:
“Em tự chọn được rồi. Sư tỷ, còn chị thì sao?”
Mấy món đồ ở đây nhìn đều rất đẹp. Có thứ Chúc Tòng Duy nhận ra cách dùng, có thứ hoàn toàn không hiểu. Cô chỉ nói:
“Giới thiệu vài mẫu là được.”
Nhân viên ngay lập tức nhận ra sự khác biệt giữa hai người.
“Chúng tôi vừa nhập về một dòng mới, cảm giác khi chạm vào rất giống tay người, dễ dàng cầm nắm, lại có thêm hai chế độ mới. Pin sạc cũng bền hơn trước nhiều…”
Chúc Tòng Duy nhìn qua, cảm thấy nó trông giống một chiếc tai nghe.
Nhân viên tiếp tục giới thiệu:
“Rất thích hợp cho những người ít kinh nghiệm sử dụng.”
Phạm Trúc chọn lấy vài món bỏ vào giỏ, rồi quay lại nói như trêu ghẹo:
“Sư tỷ của tôi thì khác, chị ấy kết hôn rồi, có kinh nghiệm cả rồi!”
Chúc Tòng Duy chỉ khẽ đáp “ừ”, không muốn tranh cãi về chuyện riêng tư của mình ở nơi công cộng.
Nhân viên mỉm cười, lấy thêm một món khác ra:
“Vậy thì mẫu này rất phù hợp. Thiết kế mượt mà, đầu hơi cong lên một chút, sử dụng được cả bên ngoài lẫn bên trong…”
Chúc Tòng Duy lặng lẽ quan sát, cảm giác như vừa mở mang tầm mắt. Ban đầu cô còn tưởng đó là một nhánh cây, không ngờ nó lại dùng theo cách như vậy.
“Thôi, để tôi tự xem là được rồi, cảm ơn.”
Mấy lời giới thiệu nghe thật ấn tượng, nhưng trong lòng Chúc Tòng Duy không khỏi nghĩ thầm: “Không biết so với người thật thì như thế nào nhỉ?”
Chắc chắn phần lớn người thật không thể bằng nổi đồ chơi. Ít nhất là về kích cỡ, chắc chắn không so được.
Còn với Ôn Trình Lễ… cô vẫn chưa có dữ kiện để đưa ra kết luận!
Chúc Tòng Duy vốn không định mua những thứ này. Hiện giờ cô đang sống cùng Ôn Trình Lễ, không thể dùng chúng trước mặt anh, càng không thể bảo anh ra khỏi phòng ngủ để cô tiện sử dụng.
Thế nhưng, khi rời khỏi quán lẩu và ngồi xe về nhà, Phạm Trúc lại nhét túi đồ vào tay cô.
Chúc Tòng Duy lắc đầu:
“Đồ em mua, em dùng đi.”
Phạm Trúc chớp mắt, nở nụ cười ranh mãnh:
“Em hôm nay trúng giải mà, chia sẻ vận may với sư tỷ chứ. Dù sao anh rể đang đi công tác, chị có thể tự dùng hoặc đợi anh ấy về rồi cùng thử, tăng tình thú vợ chồng ấy mà.”
Chúc Tòng Duy bất lực:
“Làm gì có chuyện đó.”
Cô không hề có ý định sử dụng những thứ này với Ôn Trình Lễ.
Phạm Trúc vẫn cười hì hì:
“Sư tỷ, chỉ có chị mới chịu theo em vào mấy cửa hàng kiểu này thôi. Bạn bè em trước đây chẳng ai dám đi, ngại chết được.”
Cuối cùng, Chúc Tòng Duy chỉ đành cầm lấy túi, đồng thời không quên xoa đầu cô em gái tinh quái:
“Được rồi, chị nhận.”
Nhìn vẻ ngoài vui vẻ vô tư của Phạm Trúc, nhưng thực ra cô ấy lại là người rất trưởng thành trong suy nghĩ.
–
Về đến nhà, Chúc Tòng Duy đặt túi lên bàn rồi đi tắm, bởi cả người vẫn còn ám mùi lẩu. Sau khi tắm xong, cô định cất túi vào chỗ k1n, tránh để Ôn Trình Lễ về nhìn thấy rồi lại thắc mắc.
Tuy nhiên, sự tò mò vẫn thôi thúc.
Cô mở túi ra và phát hiện bên trong không chỉ có một món, mà là hai—đều là những thứ mà nhân viên cửa hàng đã giới thiệu. Phạm Trúc quả nhiên rất để tâm.
Một món có cảm giác như bàn tay thật, món còn lại là một thiết bị dùng để đưa vào bên trong.
Nhớ lại trải nghiệm hôm qua với Ôn Trình Lễ, cô không khỏi tò mò về cảm giác mà món thứ hai này mang lại. Cô cẩn thận đọc hướng dẫn sử dụng, tất cả đều được miêu tả rất chi tiết, nhưng lý thuyết và thực hành chắc chắn sẽ khác nhau.
Lại thêm việc tối nay Ôn Trình Lễ không ở nhà, chiếc giường này hoàn toàn thuộc về cô.
Hít một hơi thật sâu, cô vào phòng tắm, khử trùng món đồ chơi, rồi quay lại phòng ngủ. Chỉ để lại ánh sáng dịu nhẹ từ chiếc đèn cổ trên đầu giường, cô quyết định thử.
Mùi hương trầm nhẹ nhàng phảng phất trong không khí, giống hệt như khi Ôn Trình Lễ có mặt. Cô kéo váy ngủ lên, cảm giác như chính tay mình đang tái hiện lại ký ức đêm qua.
So với bàn tay của anh, món đồ chơi này khó đưa vào hơn bởi kích thước lớn hơn, nhưng lại không có sự linh hoạt của anh. Cô không kìm được mà liên tục so sánh.
Mái tóc dài xõa tung trên gối, hơi thở ngày càng gấp gáp. Cảm giác vụng trộm làm chuyện này trên chiếc giường của hai người khiến cô vừa hồi hộp vừa có chút k1ch thích.
Đúng lúc đó, chuông điện thoại trên bàn đầu giường đột ngột reo lên.
Âm thanh trong trẻo vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng, lấn át cả tiếng động nhỏ phát ra từ món đồ chơi.
Chúc Tòng Duy giật mình, vội đưa tay cầm điện thoại lên. Nhìn thấy cái tên hiển thị, cô luống cuống bắt máy:
“…ưm?”
Sao anh lại gọi vào lúc này?
Đầu dây bên kia, giọng trầm thấp của Ôn Trình Lễ vang lên, mang theo chút dò xét:
“Là anh đây. Em đang làm gì thế?”
Hơi thở dồn dập của cô, cùng một tiếng rên nhỏ bất giác phát ra, khiến anh lập tức liên tưởng đến chuyện đêm qua.
HẾT CHƯƠNG 44