Biên tập: Ross
Chương 45
Làm chuyện đó
Chúc Tòng Duy hít một hơi thật sâu.
Cô cuống quít muốn kết thúc thật nhanh, cảm giác không nên tiếp tục cuộc gọi này nữa, liền kéo chăn, tắt món đồ chơi, nhỏ giọng trả lời anh.
“… Chẳng làm gì cả.” Cô cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh, nghe có vẻ bình thường, “Em vừa lên lầu, cảm thấy hơi mệt.”
Có lẽ với cô thì không có gì lạ, nhưng đối với Ôn Trình Lễ, giọng nói của cô nhẹ nhàng, như những đám mây phiêu bạt lả lướt.
Dù nghe như là đang nói dối, nhưng anh biết việc hỏi thêm cũng không có kết quả, vì vậy chỉ nói: “Lần sau có thể đi thang máy.”
Chúc Tòng Duy chỉ ừ một tiếng.
Tối nay thực sự là một trải nghiệm vừa k1ch thích vừa tồi tệ, cô cuộn mình trong chăn, khẽ hỏi: “Sao anh lại gọi điện cho em đột ngột thế?”
“Anh đoán em chắc đang chuẩn bị nghỉ ngơi.”
Ôn Trình Lễ hiểu rõ giờ giấc của cô.
Giọng cô nghe có vẻ bình thường hơn nhiều, nhưng anh vẫn không thể quên được tiếng thở gấp của cô lúc nãy.
Chúc Tòng Duy khẽ “Ồ” một tiếng, lúc này đã bình tĩnh lại, “Sắp ngủ rồi… Anh hiện giờ ở đâu?”
“Đức.”
Lúc này là 2 giờ chiều theo giờ Đức. Đọc Full Tại truyenfull.xyz
Ôn Trình Lễ vừa kết thúc một bữa trưa với đối tác, chuẩn bị nghỉ ngơi, đúng vào lúc là thời gian nghỉ ngơi ở trong nước.
Cơn im lặng vừa rồi khiến không khí cuộc gọi trở nên khác lạ.
Chúc Tòng Duy đành phải tìm chuyện để nói: “Vậy khi nào anh về?”
Ôn Trình Lễ nghe thấy tiếng động nhẹ nhàng, anh có thể phân biệt được đó là tiếng chăn vải khi cô nằm trên giường.
Vừa mới lên lầu, sao giờ đã nằm xuống rồi?
Anh hạ mắt xuống, giọng nói trầm ấm qua điện thoại, “Ngày kia, em ngủ sớm đi, về anh sẽ mang quà cho em.”
“Còn có quà sao?” Cô hỏi lại, ngạc nhiên.
“Đương nhiên có.”
“Là quà gì vậy anh?”
“Về rồi em sẽ biết.”
Anh không chịu nói, Chúc Tòng Duy nghe anh chúc cô ngủ ngon, rồi cô cũng trả lời “ngủ ngon”. Trước khi tắt máy, cô nghe thấy anh cười một tiếng.
Cô đột nhiên nhận ra, ở nơi anh, bây giờ không phải là đêm.
Chúc Tòng Duy ngẩn người một lúc, rồi đứng dậy dọn đồ chơi và sách hướng dẫn, rửa sạch rồi cất vào trong ngăn tủ dưới bàn trang điểm.
Bàn trang điểm này chỉ dành cho cô, anh sẽ không dùng đến.
Khi làm xong, cô thở phào nhẹ nhõm, tắt đèn rồi lại nằm xuống giường, vẫn có chút vui vẻ, nhưng nó nhanh chóng ngừng lại, cảm xúc tạm thời lắng xuống.
So sánh anh với đồ chơi có lẽ hơi quá đáng, may mà anh không biết.
_
Ngày hôm sau, vào lúc 7 giờ rưỡi, Chúc Tòng Duy thức dậy một cách tự nhiên.
Có lẽ đây là lần đầu tiên sau khi kết hôn cô không cùng Ôn Trình Lễ ngủ chung, đột nhiên cảm thấy có chút không quen.
Loki đã được chị gái của Ôn Trình Lễ, Ôn Trình Thục, mang đi mấy ngày trước, hôm nay mới được trả lại, giờ đang vui vẻ chạy nhảy trong sân.
Chúc Tòng Duy vừa đi tới phòng ăn, suýt bị nó làm vấp ngã mấy lần, không nhịn được liền quỳ xuống vỗ vào đầu nó, “Nếu còn nghịch nữa, để chủ em về sẽ trừng trị em.”
Cô cũng không hiểu tại sao con chó nhỏ lại sợ Ôn Trình Lễ, anh trông không giống người sẽ mắng mỏ ai, ít nhất là cô chưa từng thấy.
Đây cũng là lần đầu tiên Chúc Tòng Duy gặp chị gái của Ôn Trình Lễ.
Chị ấy trông giống Tạ Thiều, chỉ là trẻ hơn nhiều, dịu dàng thanh lịch, luôn mỉm cười với cô.
Ôn Trình Thục lấy ra một chiếc vòng tay và đưa cho cô, “Dạo này nhà có nhiều việc, nên không về được.”
Chúc Tòng Duy không từ chối “Cảm ơn chị.”
“Ôn Trình Lễ có phải đi công tác hôm qua không?” Ôn Trình Thục cũng biết chuyện này, “Lần sau nghỉ lễ, để Trình Lễ dẫn em đi chơi.”
“Nếu đi nước ngoài, em phải xin phép cơ quan.” Chúc Tòng Duy thẳng thắn đáp.
Thực ra từ nhỏ đến lớn, cô ít khi đi du lịch, tuy nhiên cũng không ghét, nếu có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài, cô vẫn thích.
“Đi du lịch thôi mà, chắc chắn sẽ dễ xin thôi.” Ôn Trình Thục cười nói.
Chúc Tòng Duy cảm thấy hơi lạ, gia đình anh thật sự rất bình thản tiếp nhận cô từ một tiểu bối của Hạ Quân, rồi lại đến kết hôn với Ôn Trình Lễ.
Cô không biết rằng Ôn Trình Thục đã quá quen với những chuyện như vậy.
Cháu trai chị ấy từng bị một con bé chủ động huỷ hôn, nhưng con trai chị, Thẩm Kinh Niên lại kiên trì với mối hôn sự này, hai ngày trước đã đăng ký kết hôn rồi.
Ôn Trình Lễ, với tư cách là cậu nh ỏ, hành động chẳng khác gì hội anh em, thậm chí có phần quyết đoán hơn.
Chúc Tòng Duy không ở nhà lâu, vì cô còn phải đi làm.
Phạm Trúc trông có vẻ vui vẻ, “Chị, hương thật sự rất hiệu quả, giúp em dễ ngủ, nhưng mà giá đắt quá.”
Chúc Tòng Duy nhớ lại việc Ôn Trình Lễ làm cho cô trong lần trúng thưởng, nhẹ nhàng cười: “Biết đâu lần sau lại là chị trúng thưởng thì sao?”
“Lần thứ hai còn gặp may mắn như vậy, em thà mua vé số còn hơn.”
“Mua vé số chưa chắc trúng.”
Nhưng hương của Như Ý Trai, có lẽ sẽ luôn trúng.
Trừ khi quà của Ôn Trình Lễ là đồ chỉ dùng một lần, nhưng theo như hiểu biết của Chúc Tòng Duy về anh, anh rất rộng rãi và không bao giờ keo kiệt trong chuyện này.
Phạm Trúc và cô hiểu khác nhau, nhưng kết quả cuối cùng vẫn tương tự: “Có lẽ là vậy, người ta nói mua vé số rồi sẽ không trúng được số mình chọn, nhưng các cửa hàng thương hiệu thật sự vẫn sẽ có quay thưởng.”
Chúc Tòng Duy không bình luận thêm.
Hôm nay công việc ít, buổi sáng xong việc, cô nghỉ sớm vào buổi chiều.
Chúc Tòng Duy đi thẳng đến bệnh viện. Đọc Full Tại truyenfull.xyz
Hà Thục Hoa không có tâm trạng, chẳng buồn nghe nhạc, thấy cô đến liền thở dài, “Mẹ con sáng nay đến rồi, nói là trước kia không phải cố ý.”
Chúc Tòng Duy nhíu mày, “Bà ta lại bảo bà giới thiệu mấy chàng trai tốt cho con phải không?”
“Có nói qua, nhưng bà không để ý.” Hà Thục Hoa nói, “Bà vừa kêu một tiếng ‘ai da’, bác sĩ và y tá liền chạy đến, nó không dám cãi nhau trước mặt mọi người, cũng chẳng tiện nói gì, chỉ có thể về thôi.”
Chúc Tòng Duy có thể tưởng tượng ra cảnh đó, không nhịn được cười: “Bà cứ giả vờ như vậy mãi, con sợ có ngày ‘sói giả mạo’ thì bác sĩ lại chẳng chú ý.”
Hà Thục Hoa cười híp mắt, “Sẽ không đâu, bà biết mà, chỉ có lần này thôi.”
Bà lại hỏi thăm: “Con và Tiểu Ôn dạo này thế nào?”
Chúc Tòng Duy cười dịu dàng, “Bà yên tâm, anh ấy đối xử với con rất tốt, hôm qua còn nói đi công tác về sẽ mang quà cho con nữa cơ.”
Dù nghe có vẻ là chuyện bình thường, nhưng Hà Thục Hoa lại cảm thấy an lòng, càng thêm yêu mến Ôn Trình Lễ.
“Gia đình Tiểu Ôn có thúc giục chuyện sinh con không?” Bà rất lo lắng chuyện này.
“Chưa đâu.” Chúc Tòng Duy vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, “Nhà anh ấy có khá nhiều trẻ con rồi, tạm thời không cần thêm.”
Hà Thục Hoa lắc đầu: “Bây giờ không thúc giục, sau này cũng phải thôi, Tiểu Ôn cũng không còn trẻ nữa, nhưng con vẫn còn trẻ, con không cần vội.”
Chúc Tòng Duy có chút ngượng ngùng, nghĩ thầm nếu Ôn Trình Lễ nghe thấy bà nội nói anh không còn trẻ, chắc sẽ phản ứng thế nào.
Anh sẽ giận sao? Cô chưa từng thấy anh giận.
Cô buột miệng: “Để sau này rồi nói ạ.”
Hà Thục Hoa vừa mong muốn khi còn sống được thấy cuộc sống hôn nhân của cháu gái tràn đầy hạnh phúc, có con cái, cùng cháu rể sống vui vẻ, vừa lo lắng cho những khó khăn và nguy hiểm khi cháu gái mang thai.
_
Khi ra khỏi bệnh viện, đã là bảy giờ tối.
Chúc Tòng Duy trở về Ôn Viên, vừa lúc chú Trang từ ngoài về, nói với cô: “Đồ của cậu Tống gửi đã đặt ở phòng khách rồi.”
“Là của Tống Hoài Tự sao?”
“Đúng vậy.”
Chúc Tòng Duy lúc đầu không biết là gì, nhưng khi nhớ lại việc Ôn Trình Lễ đã nói sẽ đi lấy ngọc từ chỗ Tống Hoài Tự, cô tưởng chỉ có vài viên, không nhiều lắm. Nhưng khi lên lầu, nhìn thấy chiếc hộp khổng lồ, cô không khỏi đứng sững lại.
Chúc Tòng Duy đi vòng quanh chiếc hộp, quay video rồi gửi cho Ôn Trình Lễ.
Lúc đó, Ôn Trình Lễ đang ngồi dự một buổi hội thảo, giáo sư Philson – người nổi tiếng trong giới tài chính – vừa kết thúc bài phát biểu.
Phía dưới, tiếng vỗ tay vang dội.
Ôn Trình Lễ vỗ tay theo, rồi mở video của vợ, không thấy cô nhưng lại nghe thấy giọng nói trong trẻo của cô.
“Làm sao mà cái hộp to vậy anh, bên trong thật sự là ngọc sao? Có bao nhiêu thế ạ?”
Cô rất ít khi chủ động nhắn tin cho anh, trừ khi có chuyện cần hỏi, như hôm nay.
Xung quanh, mọi người đã lên hỏi giáo sư Philson và chụp ảnh kỷ niệm, nhưng Ôn Trình Lễ vẫn ngồi im, không giấu giếm, mở tin nhắn với vợ.
【Thật đấy.】
【Có lẽ hơn một nghìn viên.】
Ôn Trình Lễ không hỏi trực tiếp Tống Hoài Tự, chỉ căn cứ vào video để đoán, nếu sai, anh sẽ lại xin thêm vài viên.
Chúc Tòng Duy: 【Nhiều thế à?】
Ôn Trình Lễ: 【Thà nhiều còn hơn ít.】
Chúc Từ Uy: 【Vậy đợi anh về mở hộp nhé?】
Tống Ngôn ho, lên tiếng: “Sếp, giáo sư đã đến rồi.”
“Cậu Ôn, lâu rồi không gặp!”
“Lâu rồi không gặp.” Ôn Trình Lễ tắt màn hình, đứng dậy một cách nhanh chóng, bắt tay với giáo sư
Philson tóc đã lớm chớm hoa tiêu nhưng vẫn còn rất phong độ.
Khán giả hôm nay chủ yếu là những người thuộc các dân tộc khác, và anh là người duy nhất có mái tóc đen của người Trung Quốc được mời đứng lên sân khấu.
Kể từ khi Ôn Trình Lễ kết hôn, anh chưa từng tham gia phỏng vấn truyền thông quốc tế, đây là lần đầu tiên anh chủ động xuất hiện tại sự kiện quốc tế, và bầu không khí tại đó trở nên náo nhiệt.
Giáo sư Philson cũng hỏi: “Sao tôi không thấy vợ cậu đâu?”
Ôn Trình Lễ mỉm cười nhẹ nhàng: “Cô ấy bận công việc.”
Anh nói tiếng Đức rất lưu loát, không cần dịch, giọng nói như một chiếc đồng hồ cổ, từng chi tiết rõ ràng và chính xác.
Lạnh lùng, lý trí và kiềm chế.
“Ồ, Ôn, có vẻ cô ấy thích công việc hơn là thích cậu nhỉ.” Giáo sư Philson cười hả hê, “Lần tới tôi đến Trung Quốc, tôi muốn gặp cô ấy.”
Ôn Trình Lễ không trả lời ngay: “Tôi sẽ hỏi ý kiến cô ấy.”
Giáo sư Philson cười khúc khích: “Cậu đã thay đổi rồi.”
Ôn Trình Lễ vẫn giữ vẻ mặt điềm tĩnh, không cảm thấy mình có sự thay đổi nào, không giải thích, chỉ cười qua chuyện.
Anh lễ phép hỏi: “Giáo sư Philson, tôi muốn mua một món quà cho vợ, ngài có đề xuất gì không?”
Philson nghĩ một lát: “Nếu vợ cậu thích sô-cô-la, cậu có thể mua Lindt, tôi nghĩ đó là sô-cô-la ngon nhất của Đức.”
Ông nhớ ra một điều: “Tôi có hai vé triển lãm, nhưng không thể đến, tôi sẽ tặng chúng cho cậu và vợ.”
Ôn Trình Lễ không từ chối, cảm ơn ông.
Còn về sô-cô-la, anh không biết liệu Chúc Tòng Duy có thích hay không.
Buổi trưa với giáo sư Philson kết thúc, đã gần hai giờ.
Trợ lý của giáo sư đưa cho anh vé triển lãm ở một nhà thờ tại Munich, triển lãm về những con diều.
Một chủ đề khá đặc biệt, anh không biết liệu cô có hứng thú hay không.
Khi về đến khách sạn, Tống Ngôn nhìn thấy một bóng người quen thuộc trong đại sảnh, mở lời: “Sếp, là cô Giang.”
Giang Duyệt cuối cùng cũng đợi được anh, “Ôn tiên sinh.”
Ôn Trình Lễ nhẹ gật đầu: “Giang tiểu thư.”
Anh vẫn giữ thái độ lịch sự, hòa nhã, như đối với tất cả mọi người, nhưng không hỏi tại sao cô ấy lại ở đây.
“Tôi thấy anh ở đây qua tin tức.” Giang Duyệt chủ động lên tiếng: “Nên hôm nay tôi đến để đợi anh.”
Ôn Trình Lễ không thay đổi sắc mặt: “Có chuyện gì không?”
Giang Duyệt hỏi: “Anh không dẫn theo vợ đến sao?”
Thư ký Tống lên tiếng: “Bà chủ có công việc của mình.”
Giang Duyệt ồ lên một tiếng, ánh mắt lướt qua chiếc nhẫn cưới trên tay Ôn Trình Lễ, cảm thấy có chút quen mắt, nhưng lại không nhớ đã thấy ở đâu
Cô ấy nhẹ nhàng mím môi nói: “Có thời gian nào để uống một tách trà chiều không? Tôi muốn nói chuyện với anh.”
Ôn Trình Lễ đáp: “Xin lỗi, tôi không có thời gian rảnh.”
Giang Duyệt không ngờ anh lại từ chối một cách dứt khoát như vậy, “Vậy thì cho tôi mạo muội hỏi thẳng, chỉ một câu thôi, đến giờ tôi vẫn chưa gặp mặt bà xã của anh, thật sự rất tò mò không biết cô ấy là người phụ nữ như thế nào.”
Cô ấy luôn canh cánh mãi trong lòng. Đọc Full Tại truyenfull.xyz
Mục tiêu tương lai của Giang Duyệt là nếu phải kết hôn, thì cũng phải kết hôn với người đàn ông tốt nhất mà cô có thể tiếp cận.
Cô ấy đã mất công để tìm hiểu về phu nhân Ôn, nhưng không thể tiến xa hơn, lý do duy nhất là Ôn Trình Lễ chưa bao giờ để cô ấy lại gần.
Điều này khiến Giang Duyệt cảm thấy rất chán nản, cô ấy cũng không đến nỗi tệ như vậy, đến tận khi biết Ôn Trình Lễ cũng ở Đức, cô ấy đã theo dấu tin tức để đến chờ đợi.
Kết quả không ngoài dự đoán, cô ấy lại hoàn toàn không nhận được thông tin gì, có lẽ, thiếu phu nhân nhà họ Ôn thực sự là một người phụ nữ xuất sắc hơn cô ấy nhiều lần.
Giờ cô không cần phải nỗ lực vì mục tiêu đó nữa.
Vì nó đã chẳng còn ý nghĩa.
“Dù cô ấy là người như thế nào, cô ấy vẫn là vợ của tôi.” Ánh mắt Ôn Trình Lễ trầm tĩnh, “Nếu có cơ hội, hai người sẽ gặp nhau.”
“Anh có tình cảm với cô ấy không?”
“Đó là chuyện riêng của tôi, không tiện nói cho người khác.”
Ôn Trình Lễ nhìn Tống Ngôn, thư ký Tống rất hiểu chuyện, chủ động tiến một bước, “Cô Giang, tôi đưa cô về nhé.”
_
Chúc Tòng Duy nhớ những gì Ôn Trình Lễ đã nói là ngày kia sẽ về, nhưng không nghĩ rằng, “ngày kia” của anh ám chỉ đến lúc nửa đêm.
Toàn bộ Ôn Viên chìm trong sự tĩnh lặng.
Ôn Trình Lễ không có ý định đánh thức cả nhà, đội màn đêm trở về viện của mình.
Anh rửa mặt trong phòng ngủ phụ, khi vào phòng ngủ chính thì không bật đèn, chỉ dựa vào ánh sáng nhạt nhòa từ cửa sổ.
Trong phòng có hơi nóng.
Chúc Tòng Duy đang chiếm giữ một phần vị trí vốn có của anh, giờ cô ngủ ngay giữa giường, cánh tay trắng nõn của cô thả ra ngoài chăn, dây áo ngủ trượt xuống cánh tay, làm lộ ra phần ngực xinh đẹp.
Anh không có ở đó, chăn không ấm, nên cô đã bật hệ thống sưởi trong phòng.
Hóa ra khi anh không ở nhà, cô lại ngủ như vậy.
Ôn Trình Lễ dời ánh mắt, điều chỉnh nhiệt độ thấp hơn, sau đó nằm xuống, giường không nhỏ nhưng khi anh nằm xuống, khoảng cách giữa họ như gần lại.
Chúc Tòng Duy nửa mê nửa tỉnh nghe thấy một chút động tĩnh, giơ tay sờ s0ạng, chạm vào những đường nét gương mặt rõ ràng của anh, “Ôn Trình Lễ?”
“Ừm.”
Cô thật sự đã mơ về Ôn Trình Lễ, thật kỳ lạ.
Chúc Tòng Duy nghĩ mình đang nằm mơ, đầu ngón tay lần mò trên mặt anh, như thể đang vô thức khám phá điều gì.
Ôn Trình Lễ lại không cảm thấy buồn ngủ.
Một phần vì lệch múi giờ, phần khác vì bị cô đang đụng chạm.
Anh bắt lấy bàn tay nghịch ngợm của cô, kéo dây áo ngủ lên, không muốn nhân lúc cô chưa tỉnh để chiếm lợi.
Cảm nhận cô chưa ngủ sâu, anh hỏi: “Tối hôm đó em đang làm gì vậy?”
Chúc Tòng Duy hơi ngơ ngác,mơ hồ hỏi lại: “Cái gì cơ?”
“Đêm đầu tiên anh gọi em.”
“Em đang dùng đồ chơi.” Cô thì thầm nói với anh.
Hơi thở nhẹ nhàng dài dần từ miệng cô phả ra, tràn ngập bên tai và không gian quanh anh, ánh mắt Ôn Trình Lễ dần trở nên sâu hơn theo lời cô nói.
Khi anh trò chuyện với cô, cô đang sử dụng đồ chơi.
Những lời nói sống động như thể ngay lập tức đưa Ôn Trình Lễ quay trở lại hai ngày trước, lúc cô táo bạo và không kiêng nể làm anh phải say đắm.
“Đồ chơi như thế nào?” Giọng anh trầm xuống.
“Đồ chơi đưa vào…”
Suy nghĩ đầy d*c vọng dần dần nổi dậy từ câu đó, càng lúc càng mãnh liệt, Ôn Trình Lễ đột ngột lật người, đè cô xuống dưới, nắm lấy khuôn mặt cô xoay về phía mình, rồi hôn xuống.
Đôi chân dài của Chúc Tòng Duy kẹp giữa chân anh, dù rất bất an nhưng lại hối hả cọ cọ vì hành động bất ngờ của anh.
Cô vẫn chưa thật sự tỉnh lại, lại bị nụ hôn mãnh liệt huyễn hoặc, toàn thân như váng vất.
Chúc Tòng Duy vốn không chống cự lại nụ hôn, chỉ là chưa học cách đáp lại, tiếp nhận sự xâm lấn quá nóng bỏng của anh.
Cứ thế cho đến khi một âm thanh ái muội vang lên.
Dù không nhìn thấy rõ, nhưng Ôn Trình Lễ có thể cảm nhận được cả gương mặt cô nóng bừng, có lẽ đỏ ửng, có thể vì không thở nổi, hoặc có thể vì bị anh hôn.
Tất cả những gì gọi là hào hoa lễ độ đã bị quẳng xuống dưới giường.
Anh nhẹ nhàng nâng mặt cô, dọc theo đường nét, dừng lại ở chiếc cằm xinh đẹp, nhiệt độ quá nóng khiến Chúc Tòng Duy khẽ rên lên.
Tinh dầu trong phòng dường như hợp thành mùi vị mê hoặc.
Ôn Trình Lễ buông cô ra, hơi thở nặng nề mang theo hơi ẩm, ngón cái anh ấn lên khóe môi cô, hỏi: “Có được không?”
Chúc Tòng Duy cảm thấy mặt mình ngứa ngáy vì bị anh cọ như vậy, dưới câu hỏi của anh, cô bừng tỉnh chút ít, nhận ra mình không phải đang mơ.
“Có gì vậy?”
Cho đến khi Ôn Trình Lễ lại hỏi một lần nữa.
“Em có muốn không?” Giọng anh trầm thấp, “Thử chơi với đồ thật đi.”