Biên tập: Ross
Chương 46
Anh quá xấu xa!
Chúc Tòng Duy từ từ mở mắt, trong tầm nhìn của cô là một không gian nửa sáng nửa tối, phía trên là một bóng đen mờ ảo.
Cô cảm thấy cơ thể mình có điều gì đó kỳ lạ, hóa ra là anh không biết từ lúc nào đã đè lên người mình, gần đến mức chỉ cần cử động là mũi đã chạm vào nhau.
Anh vừa hỏi điều gì? Chúc Tòng Duy không kịp suy nghĩ về tư thế hiện tại của họ, trong đầu chỉ vang vọng những lời thẳng thắn mà anh vừa nói: “Có thể làm gì…?”
Cô thậm chí bị những gì xảy ra tối nay làm cho hoảng hốt, như thể chỉ cần nghĩ sâu một chút là sẽ bị dọa sợ. Ôn Trình Lễ dừng lại bên môi cô, từ từ di chuyển đến bên tai, giọng nói trầm thấp đầy quyến rũ: “Cho anh vào, được không?”
Âm điệu của anh thật sự rất gợi cảm.
Vào đâu? Cô hình như đã nói gì đó trước đó…
Anh tiếp tục: “Giống như lần trước em chơi vậy.”
Câu nói này khiến Chúc Tòng Duy cảm thấy mặt mình nóng bừng. Cô đã từng nghĩ đây chỉ là một giấc mơ, nhưng giờ đây những điều bí mật ấy lại trở thành vũ khí chống lại cô.
Hơi thở của anh bao trùm lấy cô, khiến cô không thể suy nghĩ bình thường, cô vô thức lùi về phía trong giường nhưng lại bị cánh tay của anh chặn lại.
Cô cảm thấy hối hận, đồ chơi đặt ở đâu thì anh cũng có thể đặt ở đó, đặt cái gì, ai cũng rõ. Ai lại hỏi như vậy, chỉ có kẻ bi3n thái mới nói như thế!
Chúc Tòng Duy rất muốn tránh xa anh, “… đừng.” Đọc Full Tại truyenfull.xyz
Ôn Trình Lễ ôm chặt lấy cô, hôn cô, lần này rất nhẹ nhàng nhưng vẫn kéo dài, lâu đến mức cô không thể không cắn vào môi anh. Khi họ tách ra, giữa họ kéo dài một sợi tơ bạc không rõ ràng.
Nhiệt độ trong phòng rất cao, không biết là do điều hoà hay do thân nhiệt của anh làm cô nóng bừng.
Chúc Tòng Duy không thể nhìn rõ biểu cảm và ánh mắt của anh, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng cảm xúc đang dồn nén của anh, như sắp bùng nổ.
Rất khó để nói rằng liệu có xảy ra điều gì trong khoảnh khắc tiếp theo.
Nhưng người đàn ông phía trên chỉ nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, hít thở sâu, lại hỏi: “Có được không?”
Chúc Tòng Duy cảm thấy tim mình như đang cháy bỏng, nghe thấy hơi thở của cả hai hòa quyện vào nhau, đỉnh núi tuyết phập phòng như có thể chạm vào ngực anh qua lớp vải mỏng manh của chiếc váy ngủ.
Vừa rồi bị anh k1ch thích, cô không thể không cử động hông, nhẹ nhàng nâng đầu gối lên để thích nghi, nhưng lại bị chân anh đ è xuống.
Cô có chút bị dẫn dắt suy nghĩ, như trở lại khoảnh khắc vui vẻ với món đồ chơi đó, nhưng lại quá đột ngột, do dự không thôi: “Nhưng anh không giống thứ đó…”
Anh là người, không phải vật.
Ôn Trình Lễ dỗ dành cô: “Thử một lần được không em.”
Anh chưa bao giờ đạt được điều mình muốn theo cách này, vừa dỗ vừa lừa, đó là phương pháp mà anh từng cảm thấy ghét nhất.
Chúc Tòng Duy bị giọng nói của anh quyến rũ, “… thì, chỉ cho phép anh thử một lần…”
Cô nhấn mạnh “một lần”, cũng không muốn tự mình làm.
“Em đã hứa thì không được nuốt lời.” Giọng anh cao lên, tốc độ nhanh hơn vài phần, ngay lập tức nuốt chửng những gì cô muốn nói.
Chúc Tòng Duy hoàn toàn không có cơ hội để nuốt lời.
Anh dọc theo mặt cô xuống cổ, đến xương quai xanh, những nụ hôn nhẹ nhàng lần lượt rơi xuống làn da mềm mại khiến cô rùng mình.
Ánh trăng mờ ảo, càng làm tăng thêm bầu không khí của đêm nay.
Cô đỏ mặt đến mức không thể chịu nổi.
Anh quay lại m ớn trớn làn môi cô, một tay khẽ vén dây đeo vai, gỡ bỏ những lớp ren rườm rà, để cho những mảnh vải bị kéo lên xếp chồng nơi thắt lưng thon thả.
Có lẽ vì nghĩ anh không có nhà, nên bên trong cô lại không mặc gì.
Thật quá tiện cho anh.
Ôn Trình Lễ chưa bao giờ biết cô lại mềm mại đến vậy, khiến anh mê mẩn. Anh không kiên nhẫn để từ từ mở từng cái cúc áo ngủ của mình, mà thẳng thừng kéo tung vài cái.
Lớp râu nham nhở trên cằm anh chạm vào làn da trắng trẻo của cô, khiến cảm giác trong ngực cô vừa ngứa ngáy vừa tê dại.
Chúc Tòng Duy hít thở bên ngoài chăn, chiếc chăn che khuất đôi mắt của anh, phần nhô lên trên nhẹ nhàng dao động.
Cô không thể tập trung, chỉ biết chớp mắt, cảm nhận anh khẽ cọ xát bên ngoài qu@n lót, lớp vải mỏng đã sớm ẩm ướt.
Cho đến khi Ôn Trình Lễ quay trở lại, cánh tay dài của anh với ra bên giường, mở ngăn kéo, lấy ra một hộp chữ nhật.
Khoảng thời gian đột ngột thoải mái này cho phép Chúc Tòng Duy có đủ không gian để thở, lấy lại tinh thần.
“… Không giống như đồ kia” giọng cô lắp bắp.
Hành động của Ôn Trình Lễ bỗng chững lại, không hiểu cô đang ám chỉ điều gì, bởi vì cô luôn vô tư nói ra những câu khiến lòng người dao động.
Anh cố tình hỏi: “Khác ở chỗ nào?”
Bỗng dừng lại, anh có thời gian xé lớp bao bì, trước đây đã bảo chú Trang đừng lo lắng, giờ đây lại cảm thấy sự quan tâm đó thật đúng đắn.
Chúc Tòng Duy nghẹn lại, lời hỏi ngượng ngùng khiến cô bối rối, nhưng vì bản thân, mặt cô nóng rực, phải giải thích: “Ừm, thứ đó nhỏ hơn…”
Khi cô nói, không kìm được mà lại khép đầu gối lại, “anh” đã nằm ở giữa, tới từng đường gân, từng kích thước đều rõ ràng như in.
Hơi thở của Ôn Trình Lễ bỗng dồn dập, khó khăn lắm mới kiềm chế được sự thôi thúc, trong khi sự cồn cào trong lòng không ngừng giãy giụa, anh ghì lấy mũi cô, thủ thỉ: “Em thả lỏng chút.”
“Mới vào được.” Giọng nói anh rất thấp. Đọc Full Tại truyenfull.xyz
Chúc Tòng Duy bị những lời ph óng đãng này làm cho mặt đỏ bừng, không lâu sau, những suy nghĩ rối ren đã bị anh cuốn đi, khiến cô khẽ rên rỉ.
Nếu như nụ hôn khiến nhịp thở của cô không ổn định, thì cảm giác này còn gấp ngàn lần, choáng váng và nặng nề.
Anh lừa cô.
Cũng có lúc không lừa, thực sự có chút gì đó nhói ở nơi ấy.
Chúc Tòng Duy muốn đẩy anh ra, cũng muốn xiết chặt anh, nhưng móng tay cô đã được cắt tỉa gọn gàng, không thể để lại dấu vết trên cơ thể anh, cuối cùng chỉ biết cắn nhẹ lên cổ và vai anh.
Bởi lúc này, chiều cao của cô chỉ vừa với anh.
Ánh trăng dần tắt, ánh sáng ban mai le lói.
_
Mùi trầm hương trong phòng ngủ như bị một hương vị khác thay thế.
Đôi bàn tay của Ôn Trình Lễ áp vào má nóng hổi của Chúc Tòng Duy.
Từng sợi tóc trên trán cả hai đều vương một chút mồ hôi, đầu ngón tay chạm vào khóe mắt cô vẫn còn ẩm ướt, cô mệt mỏi đến mức gần như thiếp đi, không muốn mở mắt.
Anh ôm cô vào phòng tắm.
Giờ bật đèn, cô cũng không phản kháng nữa, không còn muốn mở miệng, cũng không muốn mở mắt, ánh sáng trắng chói lọi phản chiếu thân thể trắng ngần của cô.
Chúc Tòng Duy thẹn thùng đến cực điểm, dùng tay đẩy anh ra, muốn anh rời đi: “Anh đi đi.”
Nhưng giờ đây, cô đã không còn sức lực như lần trước.
Ôn Trình Lễ khó khăn lắm mới không chiều theo ý cô, nhanh chóng giúp cô làm sạch, vì mỗi lần chạm vào đều là một sự tra tấn. Cuối cùng, anh cuốn cô trong chiếc khăn tắm mềm mại.
Trong lúc vội vàng, không muốn để cô cô đơn ở đó, anh lấy một chiếc váy ngủ sạch sẽ, mà không tìm thấy chiếc nội y của cô ở đâu.
“Em để ở đâu?” anh hỏi.
“Trong đó mà…” Cô mơ màng, “Trong ngăn kéo, cái thứ ba… thứ tư.”
Chúc Tòng Duy nói một cách mơ hồ.
Anh chẳng ngại ngần, trực tiếp gỡ bỏ chiếc khăn tắm và khoác lên cô chiếc váy ngủ.
Thấy bên trong cô trống rỗng, hầu kết của anh không ngừng nhấp nhô, chỉ có thể kiềm chế, vì cô là lần đầu, không nên làm quá nhiều.
_
Không cần phải làm gì thêm, sự thoải mái khiến Chúc Tòng Duy lâng lâng buồn ngủ, nhưng cuối cùng cô vẫn không ngủ được.
Cánh tay anh siết chặt lấy đôi chân cô, qua lớp váy ngủ, anh nhẹ nhàng ma sát vào chỗ nhạy cảm, vừa cứng vừa nóng, khiến cô trong vòng tay anh khó chịu đến mức không thể thốt nên lời.
“Chỉ một chút thôi.” Anh cúi xuống hôn lên má cô.
Nhà tắm bừa bộn, chiếc váy ngủ mới lại bị bẩn, Ôn Trình Lễ không mệt mỏi, lại lấy một chiếc khác cho cô thay.
Chúc Tòng Duy cảm thấy anh thật xấu xa.
Cô chỉ dám đồng ý thử một chút, mà hoàn toàn không chấp nhận mọi thứ ở phía sau, anh cũng không để cô có cơ hội suy nghĩ lại.
_
Sáng sớm, ánh sáng mặt trời chiếu rọi, rực rỡ như một bức tranh.
Phòng ngủ ấm áp, dễ chịu như mùa xuân, trong khi ngoài cửa sổ, làn gió mát lạnh của đầu thu len lỏi vào.
Trong khu vườn, ngoài những cây xanh quanh năm, những cây còn lại đều chuyển từ màu xanh mơn mởn sang vàng ươm, thỉnh thoảng có vài cây ăn quả đã bắt đầu ra trái.
Chị Châu đang chuẩn bị bữa sáng cùng người hầu thì nghe chú Trang vô tình nhắc: “Cậu Tứ về sáng nay.”
La Thuỵ Chi lắc đầu, nói: “Đừng làm vội, sao về muộn thế, thằng bé không bao giờ biết nghĩ cho bản thân.”
Mọi người đều im lặng, mặc nhiên cho rằng Ôn Trình Lễ đang ngủ bù.
La Thuỵ Chi tuy tuổi đã cao nhưng luôn là người thức dậy sớm nhất trong nhà.
“Hôm nay Tử Duy đi sớm vậy sao? Con bé đi làm khi trời còn tối à? Sao chẳng thấy nó đâu.”
Chị Châu đặt bát cháo hạt sen cuối cùng lên bàn, rồi nói: “Có thể cô ấy đi sớm, tôi cũng không nhận được thông báo từ cô ấy.”
Nếu Chúc Tòng Duy vội vã đi làm, thì việc ăn sáng ở ngoài cũng không có gì lạ.
“Công việc của Tử Duy quá thất thường, đi sớm về muộn , kiểu giờ giấc đó người thường sao chịu nổi.”
“Cô ấy chắc hẳn rất thích, chưa từng nghe phàn nàn bao giờ.”
Nhà họ Ôn dĩ nhiên có thể cho cô một công việc thoải mái hơn, thậm chí cô không cần phải đi làm, nhưng cuối cùng họ vẫn không can thiệp vào lựa chọn của Chúc Tòng Duy.
Mãi cho đến khi bữa sáng gần xong, Ôn Trình Lễ mới xuất hiện trong phòng ăn.
Anh hiếm khi mặc áo cổ cao ôm sát tay dài, dáng người vạm vỡ, vai rộng, eo thon, vẻ ngoài lạnh lùng, ung dung như thể trên người không có gì phiền bận.
Mùa thu đang đến, thời tiết không quá lạnh cũng không quá nóng, nhưng chiếc áo cổ cao của anh lại khiến mọi người phải chú ý.
Những người đàn ông luyện tập thể thao thường không thấy thời tiết này lạnh, như hai anh em Ôn Cảnh Thâm, cả hai vẫn đang mặc áo mỏng.
Ôn Cảnh Hữu hỏi: “Bên ngoài lạnh lắm hả chú?”
Ôn Cảnh Hữu nhìn thấy vóc dáng của chú mình được chiếc áo ôm sát tôn lên, thầm đoán không biết chú có bao nhiêu múi cơ bụng.
Nếu hỏi Chúc Tòng Duy, thím ấy có thể sẽ nói sao nhỉ? Mặc dù vai vế của cô cao hơn một bậc, nhưng chung quy họ cũng gần tuổi nhau.
Điều này khiến Ôn Cảnh Hữu bối rối về vấn đề tuổi tác, nhưng nhà họ Ôn từ xưa đến nay rất coi trọng việc tôn trọng bậc trưởng bối.
Ôn Trình Lễ thản nhiên đáp: “Không lạnh.”
Tạ Thiều tinh tế quan sát, thấy con trai tâm trạng tốt, liền hỏi: “Chuyến đi này thuận lợi chứ?”
Ôn Trình Lễ đáp qua loa, không nói nhiều, chỉ nói sơ về tiến trình ở Đức, họ đều có thể hiểu.
Ôn Cảnh Hữu hỏi: “Vậy bố cháu khi nào về vậy chú?”
Ôn Trình Lễ thuận miệng đáp: “Ngày mai hoặc ngày kia.”
Nếu Ôn Trình Quân chịu buông tay, ông ấy có thể về cùng anh, nhưng anh cả lại quá cẩn trọng.
Anh đến muộn, mọi người đã gần xong bữa, trước khi rời đi, Ôn Cảnh Hữu liếc mắt về phía chú mình, cười trêu: “Chú ơi, chú có biết hôm nay chú mặc gì không?”
“?”
“Mấy cô gái hay bảo đây là chiến bào của đàn ông.” Đọc Full Tại truyenfull.xyz
Thực ra câu nói đầy đủ là áo cổ cao ôm sát là trang phục quyến rũ nhất của đàn ông, nhưng Ôn Cảnh Hữu không dám nói thẳng trước mặt bậc trưởng bối.
Dù chú mình hôm nay không mặc áo len, nhưng chiếc áo cổ cao ôm sát màu đen cũng không khác gì lắm.
Tạ Thiều và mọi người đều bật cười, người phụ nữ trẻ nhất có mặt ở đây là Hạ Quân cũng gật đầu: “Đúng vậy, chiếc áo này rất tôn dáng.”
Chú ấy là em chồng của bà, còn bà lại có thân phận là chị dâu đương nhiên không thể bình phẩm quá nhiều, chỉ nên dừng ở đó.
Ôn Trình Lễ cúi xuống nhìn chiếc áo của mình, cười nhạt: “Trước khi mặc không biết ngoài kia còn có kiểu bình luận như vậy.”
Chiếc áo này thực ra có hơi không hợp thời, nhưng may mắn giờ không phải mùa hè.
Anh mặc nó chỉ để che đi dấu vết trên cổ.
Dù không có gì phải giấu, nhưng sống cùng gia đình có đủ thế hệ, để họ thấy chắc chắn sẽ nghĩ ngợi, anh không để tâm, nhưng Chúc Tòng Duy có thể sẽ ngại.
Mười phút sau khi mọi người rời đi, Ôn Trình Lễ cũng ăn xong bữa sáng, từ từ súc miệng rồi lau miệng.
Sau cùng mới gọi chị Châu: “Chị làm nóng chút cháo và món tráng miệng, mợ út chốc dậy có thể sẽ ăn.”
Chị Châu ngập ngừng một lát, “Dạ, mợ út có nói muốn ăn món tráng miệng gì không ạ?”
Ôn Trình Lễ đáp: “Làm theo khẩu vị thường ngày của cô ấy là được.”
Anh ngẫm nghĩ một chút, “Món ăn bổ dưỡng là tốt nhất. Nếu cô ấy tỉnh, chị thông báo cho tôi một tiếng.”
Anh cảm giác Chúc Tòng Duy có thể sẽ không nói cho anh biết nếu cô ấy không vui.
Chị Châu gật đầu, đối với việc người trẻ tuổi đột nhiên ngủ dậy muộn, chị không cảm thấy gì lạ, dù sao mợ út cũng còn nhỏ.
La Thuỵ Chi về gian nhà lớn, đang ngồi chơi với chú chó nhỏ, khi biết Chúc Tòng Duy không đi làm mà là do cô chưa dậy, không nhịn được lắc đầu.
Thằng nhóc kia vội vã quay về, không nhịn được còn bắt con bé phải thức giấc vào giữa đêm, cũng đã 29 tuổi rồi.
Thôi được, nghĩ lại thì cũng không lâu sau ngày cưới, tạm chấp nhận được.
Nhưng Ôn Trình Lễ dù đã chín chắn nhiều năm, vẫn không khỏi cảm thấy hình ảnh lúc này của anh có phần bốc đồng.
Tạ Thiều khi biết tin, lại có vẻ không bình thản như vậy.
–
Khi Ôn Trình Lễ quay lại phòng, Chúc Tòng Duy vẫn chưa tỉnh.
Do anh đã điều chỉnh nhiệt độ trong phòng, nên không khí giờ rất dễ chịu, cô ngủ rất say, không quá nóng cũng không quá lạnh.
Tóc dài xõa tung trên gối, che khuất phía dưới, nhưng làn da trên cổ và xương quai xanh lộ ra lại in đậm những dấu vết rõ ràng.
Tối qua, Ôn Trình Lễ không suy nghĩ nhiều, tiện tay lấy một chiếc váy ngủ từ tủ đồ, là chiếc váy lụa hai màu đen và trắng, với phần áo trên là ren đen ôm lấy hai bầu ng ực đầy đặn.
Làn da cô rất trắng, đối lập với màu đen của chiếc váy, khiến những dấu vết ấy càng dễ nhìn thấy.
Trước đây, Ôn Trình Lễ đã lưu số điện thoại của Tôn Tân, giờ anh đi ra ban công, gọi cho vị phó giám đốc nhà tang lễ này.
Tôn Tân đang trên đường đến nhà tang lễ, trong xe mơ màng buồn ngủ, bỗng nhìn thấy tên “Ôn Trình Lễ” trên màn hình, ông ta liền tỉnh lại ngay lập tức.
Ông ta hơi chút ngạc nhiên, “Cậu Ôn?”
Mới sáng sớm, có chuyện gì vậy? Cuối cùng cũng đến lượt ông ta?
Ôn Trình Lễ đi thẳng vào vấn đề: “Chào buổi sáng, phó giám đốc Tôn, tôi muốn xin phép cho Tòng Duy nghỉ một ngày, hôm nay nhà có chút việc.”
“…”
Hóa ra là xin nghỉ cho vợ.
Tôn Tân lập tức đồng ý: “Dĩ nhiên không vấn đề gì, tôi đã nắm rõ. Cô ấy nghỉ bao nhiêu ngày cũng được, khi nào quay lại chỉ cần gửi đơn xin nghỉ chính thức là được, cậu Ôn đừng ngại.”
Ôn Trình Lễ cười nói: “Không cần, tối đa hai ba ngày thôi.”
Anh vốn rất cẩn trọng, rất ít khi đưa ra thời gian không chính xác, nhưng lúc này chẳng ai để ý, Tôn Tân cũng không hỏi thêm.
Sau khi xin nghỉ cho cô xong, Ôn Trình Lễ quay lại phòng.
Anh ngồi xuống bên giường, giơ tay lên, khẽ dùng khớp ngón tay chạm nhẹ lên khuôn mặt của Chúc Tòng Duy.
Có lẽ do anh vừa ở ngoài lâu, tay hơi lạnh, khiến cô trong giấc ngủ cũng không nhịn được mà tránh đi.
Ôn Trình Lễ thấy cô không có phản ứng lạ, liền đeo đồng hồ, cầm lấy áo khoác rời khỏi Ôn Viên.
_
Sáng hôm đó, tất cả nhân viên của Tập đoàn Ôn Thành đang tập trung cao độ.
Khi thấy bóng dáng Ôn Trình Lễ khuất sau cánh cửa thang máy, tất cả đều hào hứng gửi tin nhắn trong nhóm chat riêng của nhân viên.
“Sếp hôm nay trông thật điển trai!”
“Hôm nay trời có lạnh lắm đâu, áo vest ngoài trông nóng nực quá.”
“Nhất mấy ông thư ký được thấy ngài ấy cởi áo khoác.”
“Mặc dù có áo khoác ngoài, nhưng bên trong là áo ôm sát, tôi thấy cả cơ bắp nổi lên rồi, vợ sếp thật là có phúc.”
“Còn cả tay nữa~”
_
Sau hai ngày ở Đức, ở trong nước, Tập đoàn cũng có rất nhiều công việc và tài liệu cần ông chủ xem xét ký duyệt, cộng thêm các cuộc họp.
Sau một buổi sáng bận rộn, khi kết thúc cuộc họp, Thư ký Trưởng Tống Ngôn đoán rằng ông chủ sẽ dùng giờ nghỉ trưa để xử lý công việc.
Cậu ta chủ động hỏi: “Sếp, ngài có muốn nghỉ ngơi chút không? Hôm nay ngài chỉ ngủ được ba, bốn tiếng thôi.”
Họ về nước cùng nhau, lúc hai giờ sáng mới về đến nhà, rửa mặt xong đã ba giờ, rồi lại phải đến công ty lúc chín giờ, giờ cậu ta cũng cảm thấy hơi mệt.
“Không cần.” Đọc Full Tại truyenfull.xyz
Ôn Trình Lễ căn bản không ngủ, thậm chí không có thời gian để ngủ.
Lúc trở về nhà trời đã khuya, mãi đến khi rời khỏi phòng tắm, trời bên ngoài đã sáng rõ. Anh chỉ rửa mặt qua loa rồi đi ngay.
Lẽ ra anh nên về sớm hơn.
Vận động liên tục từ đêm đến rạng sáng khiến anh không thể nào bình tâm mà ngủ lại. Với anh lúc này, nghỉ ngơi đã mang một ý nghĩa khác.
Ngay cả trong cuộc họp sáng nay, anh cũng luôn mất tập trung.
May mắn là nhân viên của anh không nhận ra điều đó.
–
Chúc Tòng Duy thức dậy mà không phân biệt được bây giờ là mấy giờ.
Cô ngỡ vẫn là buổi sáng, cho đến khi sờ tay vào chiếc điện thoại trên đầu giường, nhìn thấy con số hiển thị trên màn hình, mới biết đã là 1 giờ chiều.
Ngồi dậy, cô cảm thấy có chút không thoải mái. Trong đầu chợt lướt qua những chuyện xảy ra đêm qua, cô kéo chăn lên nhìn thoáng qua.
Những nơi bị anh “chăm sóc” kỹ lưỡng vẫn còn đỏ ửng đến giờ.
Cô tỉnh táo hẳn, không khỏi cảm thấy khó tin.
Người đàn ông điên cuồng tối qua thực sự là Ôn Trình Lễ mà cô quen biết sao? Ở khía cạnh này, anh hoàn toàn không giống ngày thường, thậm chí còn ép người từng chút một.
Cô vội vàng kéo chiếc váy ngủ che lại, như thể có thể che khuất được tất cả những chuyện xảy ra tối qua.
Lòng đầy tức tối trách anh điên rồ, nhưng đồng thời cũng tự trách bản thân ý chí không đủ vững vàng.
Lúc vui vẻ thì thật sự vui, nhưng khi không thoải mái cũng thật sự rất khó chịu.
Chúc Tòng Duy trong lòng vẫn đang trách móc người đàn ông đã sớm rời đi, thì bụng lại phát ra tiếng kêu ọc ọc.
Sau một đêm vận động kịch liệt lại ngủ tới tận trưa, giờ cô đã đói meo.
Trong điện thoại có không ít tin nhắn chưa đọc.
Phạm Trúc nhắn từ sáng, hỏi sao cô lại xin nghỉ.
Chị Châu cứ hai tiếng lại hỏi cô muốn ăn gì.
Và cuối cùng, thủ phạm khiến cô ngủ đến tận bây giờ. Tin nhắn của anh báo rằng trong bếp đã chuẩn bị sẵn bữa sáng cho cô, nếu cô dậy thì sẽ có người mang lên tận phòng.
Thoạt nhìn, anh có vẻ rất chu đáo.
Nhưng giờ đã là chiều, đâu còn là bữa sáng nữa.
Chúc Tòng Duy không vui, gõ một tin nhắn:
【Anh quản em ăn cái gì làm gì!】
Người đàn ông bên kia lại cực kỳ điềm tĩnh.
Ôn Trình Lễ: 【Em dậy chưa? Có chỗ nào thấy không thoải mái không?】
Cô tức giận. Anh rõ ràng biết rõ hơn ai hết, còn giả vờ hỏi han, chẳng lẽ không nhớ mình đã làm gì sao?
Chúc Tòng Duy nghiêm túc chất vấn: 【Anh còn điên hơn cả cái thứ đồ bi3n thái kia nữa.】
Nhưng không ngờ câu nói này lại có chút mờ ám.