Biên tập: Ross
Chương 49: Cún con
Chúc Tòng Duy vừa nhìn tin nhắn đã biết ngay người kia chẳng có ý tốt gì.
【Có ai mở lời chỉ để nhận quà cạm tạ của người khác không?】
Cô không chỉ đích danh, nhưng cả hai đều hiểu cô đang nói đến ai.
Ôn Trình Lễ bật cười, bình thản đáp lại:
【Không phải. Nhưng nếu có thể nhận được lời cảm ơn, chẳng phải càng tốt sao?】
Nói trắng ra là đang đòi thù lao.
Nhận thức của Chúc Tòng Duy về anh lại tăng thêm một chút. Cô dứt khoát từ chối:
【Em không bao giờ bán đứng bản thân chỉ vì chuyện này.】
Cô là người có nguyên tắc.
Ôn Trình Lễ thong thả đáp:
【Hình như anh chưa từng yêu cầu điều đó.】
Chúc Tòng Duy thoáng đỏ mặt. Đúng là anh không nói ra, nhưng ám chỉ thì rõ rành rành. Nếu không phải thế, anh còn muốn nhận được kiểu cảm ơn nào không hời hợt đây?
【Vậy anh muốn gì?】
Cô chờ xem anh có thể nghĩ ra được điều gì hay ho.
Ôn Trình Lễ:
【Về nhà rồi bàn tiếp.】
Chúc Tòng Duy đã nhìn thấu anh. Ánh mắt cô lướt qua bình hoa trên bàn làm việc, đóa Chiêu Quân trong đó đã bắt đầu có dấu hiệu úa tàn. Cô chụp một bức ảnh gửi qua.
【Cũng giữ được lâu phết nhỉ.】
Trước đó anh bảo khoảng năm, sáu ngày, nhưng thực tế đã đến bảy, tám ngày rồi. Vượt xa dự đoán của cô.
Phạm Trúc chợt nghiêng đầu: “Sư tỷ, em vừa hỏi rồi, hôm nay căng-tin có thịt tẩm bột đấy.”
Đầu bếp trong viện nấu món này ngon tuyệt. Mỗi lần đến giờ ăn trưa là ai cũng tranh nhau, vì thế cô nàng đã tranh thủ tạo mối quan hệ tốt với đầu bếp để biết tin trước.
Chúc Tòng Duy liếc nhìn đồng hồ: “Đến giờ là đi ngay.”
—-
Vài phút sau, căng-tin đã chật kín người.
Phạm Trúc nhanh tay giành được một chỗ gần quầy, vẫy tay gọi Chúc Tòng Duy qua ngồi. Nhân tiện, cô nàng hỏi đến món đồ chơi hai người đã cùng mua lần trước.
“Dùng thế nào rồi sư tỷ?”
Chúc Tòng Duy khẽ ho một tiếng: “Cũng… được.”
Phạm Trúc tỏ vẻ ngạc nhiên: “Mới ‘được’ thôi á? Sư tỷ, tiêu chuẩn của chị cao vậy luôn hả?”
Cô nàng hạ thấp giọng, cười tủm tỉm: “Mấy ông đàn ông bình thường còn chẳng bằng đồ chơi đâu, thế này chắc chị khó mà có được siêu kh0ái cảm rồi.”
Bàn chuyện này trong nhà tang lễ có vẻ không hợp lắm.
Chúc Tòng Duy vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, tiếp tục cúi đầu ăn thịt: “Cũng tạm.”
Phạm Trúc nhìn cô chằm chằm hai giây, bỗng bật cười đầy ẩn ý: “Ồ, em hiểu rồi. Anh rể không phải đàn ông ‘bình thường’ đúng không?”
Chúc Tòng Duy: “… Em suy diễn từ đâu ra thế?”
Phạm Trúc chớp mắt: “Em đoán thôi. Không uổng công em đọc truyện trinh thám.”
Lúc trước thấy anh thường xuyên gửi hoa, nhắc đến anh thì giọng điệu cũng khá tốt, chứng tỏ quan hệ không tệ. Lại còn đi công tác mà vẫn mua quà, điều này có nghĩa là rất quan tâm, rất thích. Mà đàn ông đã thích ai đó rồi thì sao có thể không có ý đồ chứ?
“Sao em biết mấy chuyện này?”
“Xin lỗi, chị gái à, chị nên có chút tự tin vào sức hút của mình đi. Nếu chị mà nằm bên cạnh em, mỗi đêm em chắc chắn sẽ động tay động chân, không thì không phải người.”
Chúc Tòng Duy: “…”
Vậy nghĩa là thời gian trước, Ôn Trình Lễ không phải con người à?
Mà bây giờ, mỗi lần lên giường anh lại quá đáng như vậy, e là cũng chẳng còn là người.
Phạm Trúc liếc mắt dò xét, lại tò mò hỏi: “Hai người từng dùng chung đồ chơi chưa?”
Chúc Tòng Duy chưa từng nghĩ đến chuyện này. Dù trong tiểu thuyết có đề cập, nhưng cô rất ít khi áp dụng những tình tiết ấy vào thực tế.
“Không hợp lắm đâu nhỉ?”
Giọng điệu của Phạm Trúc trở nên mập mờ: “Gọi là tăng gia vị thôi, có gì mà không hợp? Em nói chị nghe, đôi khi có thể mang đến niềm vui nhân đôi đấy. Biết đâu lại chạm đúng điểm của chị.”
Nghe đến hai câu cuối, Chúc Tòng Duy âm thầm quyết định thôi bỏ qua vậy.
—
Sau bữa trưa, vừa đẩy cửa văn phòng ra, các đồng nghiệp bên trong đã trêu chọc ngay khi thấy cô.
“Tiểu Chúc này, chồng em vừa cho người gửi đến, tươi lắm nhé.”
“Gì vậy chị?”
Chúc Tòng Duy còn chưa kịp hiểu ra, ánh mắt đã chạm đến bó hoa trên bàn làm việc.
Một chiếc bình sứ trắng tinh, cắm đầy những đóa hoa vải thiều màu hồng phớt, không đếm xuể bao nhiêu bông. Từng lớp từng lớp hoa chụm lại thành một chùm, xinh đẹp kiều diễm.
Hôm nay văn phòng không xông tinh dầu. Cô ngồi cạnh cửa sổ, làn gió nhẹ lướt qua mang theo mùi hương thanh ngọt len lỏi vào không gian.
Phạm Trúc thốt lên kinh ngạc, vội vàng rút điện thoại ra chụp:
“Trời ơi, đẹp quá! Em phải đăng lên vòng bạn bè mới được, chẳng cần chỉnh màu cũng đã lung linh hơn trên mạng nhiều. Anh rể đúng là cao thủ nuôi hoa đấy.”
Lần trước cô nhận được một bó cũng to thế này là khi hai người mới cưới. Nhưng lần này lại đặt ngay tại văn phòng, anh đúng là chẳng tiếc tay gì cả.
Chắc là anh tự tay hái từ vườn ngoại ô nhỉ?
Chúc Tòng Duy không ngờ chỉ vô tình nhắc một câu, vậy mà anh đã nhanh chóng gửi hoa mới tới, thậm chí còn không báo trước.
Cô nhắn WeChat hỏi anh:
【Sao lại gửi nhiều thế anh?】
Lúc ấy, Ôn Trình Lễ cũng đang trong văn phòng. Ánh mắt anh dừng trên cành hoa vải thiều đơn độc nơi mép bàn, trông có phần lạc lõng trong không gian lạnh lẽo.
【Nhiều hoa hồng thì đẹp hơn mà.】
Chúc Tòng Duy nhìn bình hoa ngay trước mắt. Hình như đúng là vậy thật. Cô lại liếc xuống chiếc bình sứ.
【Còn cái bình thì sao?】
Ôn Trình Lễ:
【Không đắt.】
Cô đoán có lẽ đây là loại bình sứ trắng phổ thông, chắc anh đã bảo người ta chọn một chiếc bình đơn giản, giá cả hợp lý.
Phạm Trúc vừa ngồi xuống, vừa hào hứng nói: “Em quyết định rồi, em cũng muốn trồng hoa!”
Cô nàng đăng bài khoe lên vòng bạn bè xong, bỗng dưng nảy ra một ý tưởng: “Nhà em còn mấy củ tỏi, bắt đầu từ tỏi trước vậy.”
Chúc Tòng Duy đối với việc nuôi trồng tỏi của Phạm Trúc chỉ giữ thái độ quan sát.
—
Buổi chiều, gia đình Triệu Hiền Nhượng liên hệ với nhà tang lễ.
Dù sao cũng là nhân vật có tiếng tăm. Tôn Tân nhận điện thoại, không mấy bất ngờ về việc họ chọn nhà tang lễ thành phố. Nhưng đến câu cuối cùng, ông ta không khỏi ngạc nhiên.
Triệu Thuần hỏi: “Nhà tang lễ có thể chỉ định một người cụ thể thực hiện công việc không?”
Tôn Tân lập tức hiểu ra phần nào: “Đương nhiên là được.”
Lúc này ông ta đang ở sở dân chính, không có mặt tại nhà tang lễ. Nhưng với tư cách là phó giám đốc, ông ta nắm rõ hồ sơ nhân sự ở đó. Chỉ có rất ít người đủ tiêu chuẩn để được đích thân chỉ định, e rằng hầu hết mọi người không biết được mấy người trong số đó.
Triệu Thuần sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Ôn Trình Lễ vào buổi trưa, liền kể lại với gia đình về Chúc Tòng Duy.
Nói một cách công bằng, họ cũng có chút băn khoăn liệu một cô gái trẻ có thể đảm đương được công việc này không.
Nhưng khi Ôn Trình Lễ dùng từ “xuất sắc” để mô tả cô, họ cũng cảm thấy an tâm phần nào.
“Hắn chắc chắn sẽ không tùy tiện đề cử vợ mình đâu, trừ khi bị bà Ôn mê hoặc đến mức lú lẫn, thành hôn quân.”
Thế nên, chuyện này liền được quyết định ngay tại chỗ.
Triệu Thuần nói: “Tôi thấy trong danh sách nhân viên của nhà tang lễ có một cô gái họ Chúc, chọn cô ấy đi.”
Tôn Tân điềm tĩnh đáp: “Được thôi. Nhưng công việc này thường có hai người phối hợp, sẽ có một người khác hỗ trợ.”
Triệu Thuần đồng ý ngay: “Không vấn đề.”
Sau đó còn bổ sung, trong lễ truy điệu, họ sẽ đề cập đến nhà tang lễ của thành phố.
Tôn Tân cúp máy, tâm trạng phấn chấn hẳn. Có vẻ doanh thu gần đây sẽ khá lên một chút, không còn phải chịu cảnh bị giám đốc nhà tang lễ mới xỉa xói nữa.
Chúc Tòng Duy đúng là thần tài của ông ta mà!
Hồng Bách Tuyền nhận được thông báo, lập tức đăng trong nhóm làm việc và @Chúc Tòng Duy cùng Từ Hành.
Người quá cố lần này có danh vọng rất lớn, ông không yên tâm để Phạm Trúc làm trợ lý.
Ông căn dặn: “Lần này nhất định không được xảy ra sai sót.”
Chúc Tòng Duy bình thản đáp: “Em hiểu rồi.”
Cô không ngờ lại được chọn nhanh như vậy.
Người nhà họ Triệu thực sự tin tưởng Ôn Trình Lễ đến thế sao?
Cô cứ tưởng ít nhất phải qua một ngày mới có kết quả.
Nhận thức của cô về Ôn Trình Lễ lại được nâng lên thêm một bậc.
—
Ba giờ chiều, có một người vừa qua đời được đưa đến, thế nên thời gian tan ca bị dời lại đến năm rưỡi.
Buổi tối, Chúc Tòng Duy cùng Phạm Trúc ra ngoài ăn sườn cừu nướng. Khi cô về đến Ôn viên chưa được mười phút, Ôn Trình Lễ cũng vừa trở về.
Lúc đó, cô vừa cởi áo khoác xuống, đã nghe thấy tiếng cửa mở.
Cô quay đầu lại, bắt gặp dáng người cao ráo của anh. Bộ vest trên người anh cắt may chỉn chu, vừa vặn đến hoàn mỹ.
Ánh mắt cô lướt qua.
Ôn Trình Lễ bước qua cô, mùi hương trầm mát quấn theo cơn gió lạnh ngoài trời, phảng phất quanh chóp mũi. Anh tháo kính, tùy ý đặt lên chiếc bàn nhỏ bên cạnh.
Chúc Tòng Duy buông áo khoác, theo anh vào phòng thay đồ: “Chiều nay, nhà họ Triệu đã liên hệ với nhà tang lễ của chúng em.”
“Anh biết rồi.”
Ôn Trình Lễ đã nhận được phản hồi của họ.
Chúc Tòng Duy không nhịn được mà cảm thán: “Họ tin tưởng anh thật đấy.”
Nghe vậy, Ôn Trình Lễ đột nhiên dừng chân, nghiêng mặt nhìn cô:
“Chuyện bình thường thôi. Chẳng lẽ em không tin anh à?”
Cô đáp ngay: “Tin anh.”
Nhưng lời vừa thốt ra, biểu cảm cô chợt khựng lại. “…Trừ lần trước. Lần đó thì không.”
Cô nhắc nhở anh: “Ai bảo anh thất hứa ngay từ lần đầu gặp mặt?”
Ôn Trình Lễ mỉm cười, ánh mắt thâm sâu: “Vậy em cứ nghĩ cách phạt anh là vừa.”
Cô cảnh giác nhìn anh, trong mắt lấp lánh ý cười.
Anh ngắm nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô, rồi bất ngờ cúi người xuống, đặt một nụ hôn lên môi cô.
Chúc Tòng Duy hoàn toàn không kịp đề phòng.
Môi cô vừa hé mở để nói chuyện, thì anh đã phủ xuống.
Trên người anh còn vương chút hơi lạnh từ gió thu bên ngoài, ngay cả bờ môi cũng mang theo chút se se.
Cô đẩy anh ra một chút, lí nhí kháng nghị: “Anh không báo trước gì hết…”
Ôn Trình Lễ khẽ rời môi, phảng phất ngửi thấy hương vải thiều dịu nhẹ trên người cô—một mùi hương mà suốt cả buổi chiều nay, anh đã bị ám ảnh ở văn phòng.
“Chiều nay đã nói rồi, giờ không cần bàn nữa.”
Anh lại hôn lên môi cô một lần nữa, chậm rãi thì thầm: “Như vậy không tính là ‘bán đứng thân thể’ đâu nhỉ?”
Chúc Tòng Duy bị câu nói của anh làm cho lung lay, bàn tay khẽ đặt lên bộ vest mềm mại của anh. Cô chợt nhớ ra, vội nói: “Em đã hẹn với dì Quân rồi, lát nữa còn phải đến đón Loki…”
Ôn Trình Lễ hơi cau mày, giọng trầm thấp: “Nó biết tự tìm đường về nhà, không cần đón.”
“Nhưng quan trọng là chuyện trước đó kìa!” Cô đỏ mặt.
Anh không đáp, chỉ lặng lẽ nâng tay, nhẹ nhàng luồn vào mái tóc cô, đầu ngón tay lướt qua từng sợi tơ mềm mại. Anh thấp giọng hỏi: “Hẹn mấy giờ?”
Chúc Tòng Duy chần chừ: “Đại khái là lát nữa…”
Nói cách khác, thời gian vẫn chưa cố định.
Ôn Trình Lễ hờ hững đáp một tiếng, rồi bỗng nhiên vòng tay kéo cô lại gần, nhẹ nhàng nghiêng đầu hôn xuống.
Lần này, có lẽ vì cô vừa nói “có thời gian hạn chế”, nên nụ hôn của anh mang theo chút vội vã. Không còn dịu dàng, tinh tế như mọi khi, mà mạnh mẽ, xâm lấn.
Chúc Tòng Duy hoàn toàn chìm đắm trong nhịp điệu của anh, hơi thở rối loạn, như thể bị nuốt trọn trong từng tầng sóng tình.
Cho đến khi cô bừng tỉnh đôi chút, cố chấp cắn vào môi anh mấy lần, người đàn ông tham lam kia mới chịu buông ra.
Chúc Tòng Duy lập tức đưa tay che môi.
Ôn Trình Lễ vẫn giữ khoảng cách rất gần với cô. Anh im lặng không nói gì, khiến cô không nhịn được lên tiếng trước:
“Anh cũng lâu quá rồi đấy.”
Hôn thôi mà cũng lâu như vậy sao?
Chúc Tòng Duy vẫn chưa học được cách điều chỉnh hơi thở khi hôn, lúc nào cũng đỏ mặt, thở gấp đến mức lồ ng ngực phập phồng không ngừng.
Ôn Trình Lễ giơ cổ tay lên trước mặt cô, điềm nhiên đáp: “Cũng không lâu lắm.”
Còn phải nhìn đồng hồ để tính nữa sao? Tất nhiên là bản thân cô cảm thấy lâu thì chính là lâu rồi.
Chúc Tòng Duy không buồn nhìn đồng hồ, chỉ lẩm bẩm: “Lỡ đâu sưng lên…”
Ôn Trình Lễ giơ ngón tay lên môi mình, nhàn nhã hỏi: “Bây giờ em chưa bị, nhưng anh thì đã có rồi. Nếu có ai hỏi, anh phải giải thích thế nào đây?”
Cô vừa nãy đúng là hơi mạnh tay thật.
Ánh mắt Chúc Tòng Duy dừng lại trên đôi môi anh. Hình như vành môi dưới hơi sưng lên một chút, vết cắn hằn đỏ rõ rệt. Cô chớp chớp mắt.
“… Ai bảo anh không chịu để em đi.” Cô bịa đại một lý do, thản nhiên nói: “Cứ bảo là bị muỗi cắn đi.”
Ôn Trình Lễ bật cười: “Con muỗi này có mắt nhìn thật đấy.”
“… Tự luyến.”
—
Cuối cùng, Chúc Tòng Duy không cần đến sân nhà Hạ Quân nữa, vì con chó con đã tự mình quay về. Trên đường, cô tình cờ gặp nó.
Hạ Quân nhắn tin qua WeChat:
【Nó nghịch quá, dì để nó tự về rồi, dù sao cũng không lạc được trong nhà.】
Chúc Tòng Duy cúi xuống, xoa đầu nó: “Chủ nhân của mày cũng nghịch quá đấy.”
Con chó nhỏ vẫy đuôi, sủa hai tiếng.
“Ngay cả mày cũng đồng tình đúng không?” Cô nghiêm túc gật đầu. “Vậy nói xem, hai chúng ta, mày đứng về phía ai? Mày có dám cắn anh ấy không?”
“Một chút cũng không dám.”
Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên sau lưng, Chúc Tòng Duy quay đầu lại, liền thấy Ôn Trình Lễ đứng ở cuối con đường lát đá xanh, dưới ánh đèn đường vàng ấm.
Cô chớp mắt, bất giác cảm thấy có chút chột dạ, như thể vừa bị bắt gặp khi đang nói xấu sau lưng anh.
“Anh nghe lén em và Loki nói chuyện à?”
Ôn Trình Lễ điềm nhiên tiến lại gần, thong thả đáp: “Con đường này ai cũng có thể đi qua, rất rõ ràng, không tính là nghe lén.”
Chúc Tòng Duy ôm lấy con chó nhỏ, nó ngoan ngoãn rúc vào lòng cô, le lưỡi, vẫy đuôi lấy lòng nam chủ nhân.
Ôn Trình Lễ liếc mắt nhìn: “Em ôm nó mãi như vậy sẽ khiến nó hư đấy.”
“Nó chỉ là một con chó nhỏ thôi, dù có hư một chút cũng chẳng sao.” Chúc Tòng Duy luôn rất bao dung với động vật. “Anh đừng nghiêm khắc quá.”
Bị gán mác “nghiêm khắc” một cách vô cớ, Ôn Trình Lễ không phủ nhận cũng chẳng phản bác.
Chúc Tòng Duy ôm nó vào sân rồi thả xuống, vì Loki dù sao cũng khá nặng, ôm lâu sẽ mỏi tay.
Loki chạy khắp nơi, mấy lần giẫm lên luống hoa trong sân, bị gai hoa hồng chọc trúng, lập tức nhảy tưng tưng sủa loạn.
Cô bật cười, lại cảm thấy Loki và Ôn Trình Lễ thật sự không hợp nhau chút nào.
Hơn nữa, Ôn Trình Lễ cũng rất “nhẫn tâm” với nó.
Anh chưa từng cho phép nó vào phòng ngủ, ngay cả khi nó ngoan ngoãn nằm phục trước cửa cũng không được. Giờ thì lại càng không.
Vậy nên, buổi tối trong phòng ngủ chỉ còn hai người họ.
Ôn Trình Lễ tắm xong bước ra, đúng lúc Chúc Tòng Duy ôm bộ đồ ngủ chuẩn bị đi vào, cô lặng lẽ liếc nhìn lồ ng ngực trần của anh khi đi ngang qua.
Nhưng ngay giây tiếp theo, cổ tay đã bị anh nắm lấy.
Ánh mắt Ôn Trình Lễ lướt qua bộ đồ ngủ trong tay cô, chậm rãi nói:
“Nếu em mặc bộ lần trước, thì sẽ càng đẹp hơn.”
Cô cứ tưởng mình bị phát hiện lén nhìn, trong lòng thầm thở phào: “Bộ nào?”
Ôn Trình Lễ hơi cúi xuống, ghé sát bên tai cô, giọng nói trầm thấp mang theo hơi nước ấm nóng từ phòng tắm:
“Anh nhớ… có rất nhiều dây buộc.”
Mặt Chúc Tòng Duy chợt nóng ran.
Cô đã quên gần hết kiểu dáng những bộ đồ ngủ khác, chỉ duy nhất nhớ rõ bộ đó. Vì lần trước buộc chặt đến mức không tháo ra được, lại còn bị anh nhìn thấy… rồi còn tiếp xúc thân mật.
Cô lập tức lùi một bước, nhìn thấu tâm tư không đứng đắn của anh: “Sao em không biết là sẽ đẹp hơn? Đẹp ở đâu chứ?”
Ôn Trình Lễ nhìn cô, thản nhiên nói:
“Vì có thể trừng phạt anh. Không tốt sao?”
“Có thể trừng phạt anh?”
Cô hơi nghi ngờ. Chẳng phải anh sẽ thấy thích hơn sao?
Ôn Trình Lễ nhẹ giọng cười:
“Nhìn được mà không ăn được, sao lại không tính là trừng phạt?”
—
Tác giả có lời muốn nói:
Loki: Ngay cả chó cũng không tin.