Chớp mắt, Trần Thạch Mai đã ở vương phủ làm Trần Thức Mi được hơn nửa tháng. Chỉ cần để tâm một chút thì ai cũng có thể nhìn ra, dù bề ngoài
vẫn là Trần Thức Mi, nhưng bên trong đã sớm thay đổi thành một người
khác.
Trần Thức Mi trước kia điêu ngoa tùy ý, nhưng lại mê mẩn Tần Hạng
Liên đến điên cuồng. Mà nay Trần Thạch Mai lại quá tuyệt tình, cả ngày
chỉ si mê hương phấn, không có chuyện gì tuyệt không bước ra cửa phòng
nửa bước.
Phép tắc trong Vương phủ rất nhiều, mỗi sáng đều phải tụ tập lại cùng nhau ăn cơm, tránh không được lục đục, nghi kỵ lẫn nhau.
Nhưng Trần Thạch Mai tập mãi cũng thành thói quen, người ngồi bên
bàn, tâm tư lại ở chân trời xa, người khác ngẫu nhiên có nói mỉa một câu nàng cũng chẳng so đo, làm như không nghe thấy. Trước kia dễ xúc động
như kinh phong, nay thay đổi thành vững vàng như núi, sao không khiến
người khác kinh ngạc.
Nhiều hạ nhân đều truyền miệng nhau, nói là Trần Thạch Mai đã khôn
ra, đây là phương pháp mới để đối phó với Tứ Vương gia. Nam nhân có một
vài tật xấu, một nữ nhân trước giờ luôn quanh quẩn bên hắn nay đột nhiên thay đổi hẳn thái độ, tất khiến hắn phải để tâm. Khi chú ý tới sẽ thấy
Trần Thức Mi muốn xinh đẹp có xinh đẹp, muốn thân phận có thân phận,
chẳng phải rất có hy vọng được chuyên sủng đó sao?
Không cứ gì hạ nhân, ngay cả Vương Toản Nguyệt cũng phải hỏi Trần Thạch Mai: “Ngươi có phải là có tâm tư này không?”
Trần Thạch Mai nghe xong thì cười cười: “Ngươi mà cũng tin chuyện đó sao?”
Vương Toản Nguyệt khó hiểu: “Chẳng lẽ không phải?”
“Cái khác ta không hiểu, nhưng lòng người ta cũng biết ít nhiều.”
Trần Thạch Mai vừa đọc tư liệu ghi chép về hương phấn đã cũ mèm, vừa trả lời nàng: “Ngươi thử cẩn thận suy nghĩ xem, nguyên bản cứ lao tâm khổ
tứ đi lấy lòng hắn, hắn cũng chẳng buồn liếc mắt một cái, điều này nói
lên rằng nữ nhân như ta hắn sớm đã không cần.”
Vương Toản Nguyệt nhíu mày, bị câu nói này đâm trúng chỗ đau, trong tiếng thở dài cũng mang theo chút ai oán.
Trần Thạch Mai biết nàng bị cảm động lây, liền khuyên giải an ủi: “Ta không để ý tới hắn mấy ngày nay, ngay cả bọn hạ nhân nha hoàn đều nghĩ
ta đổi chiêu thức lấy lòng hắn, hắn đương nhiên cũng sẽ nghĩ như thế.
Vốn đã chẳng được ưa thích, nay lại dùng tâm cơ lấy phú quý cùng tôn
vinh để áp chế hắn, mà hắn là loại nam nhân nào chứ, đương nhiên là lại
càng không thích rồi.”
“Vậy đến tột cùng là ngươi vì sao lại làm vậy?” – Vương Toản Nguyệt khó hiểu – “Chẳng lẽ thật sự là tâm ý nguội lạnh sao?”
Trần Thạch Mai cũng không thể nói rõ ngọn nguồn cho nàng hiểu, chỉ
đành gật đầu, đặt mình vào hoàn cảnh của Trần Thức Mi mà suy nghĩ, đáp
lại một câu: “Con người ai cũng có lúc lưu luyến nhất thời, qua rồi cũng liền thôi. Chẳng phải chỉ là một nam nhân thôi sao? Nam nhân trong
thiên hạ này đều hời hợt như nhau, phải có tâm tư tất thảy đều hướng về
ngươi mới là quan trọng.”
Đang nói chuyện thì Tiểu Hương nhi chạy vào: “Phu nhân, Vương gia cho gọi người.”
Trần Thạch Mai đứng dậy, trên đầu không cài trâm, chỉ dùng dải lụa
thắt lại, mặc váy dài tố sắc, khoác thêm cái áo choàng đạm màu rồi chuẩn bị đi ra ngoài.
“Khoan.” Vương Toản Nguyệt vươn tay cản nàng lại: “Ngươi muốn chọc
tức hắn sao? Vương gia thích nữ nhân ăn mặc đẹp đẽ tôn quý, ngươi sao
lại mặc như đang để tang thế này.”
Thạch Mai cười cười, đáp: “Tức thì càng tốt.”
“Ngươi đừng có lộn xộn nữa!” Vương Toản Nguyệt hỏi nàng: “Rốt cuộc ngươi đang nghĩ cái gì vậy, nói rõ ra đi.”
Thạch Mai nghĩ nghĩ, đành phải đáp: “Cứ xem như là ‘nữ vì duyệt mình giả dung’ đi.”
Vương Toản Nguyệt ngẩn người, Trần Thạch Mai thấy thế liền vòng qua
nàng, mang theo Tiểu Hương nhi rời đi, chậm rãi đến thư phòng của Tần
Hạng Liên.
Tần Hạng Liên lúc này đang ở sân viện ngoài thư phòng, bên cạnh còn có Loan Cảnh Nhi và Trà Phúc.
Loan Cảnh Nhi là người tài nghệ lại cũng xem như giai nhân, dịu dàng
nhàn nhã, biết thi từ, đối xử đúng mực, bởi vậy rất được lòng Tần Hạng
Liên.
Còn người tên Trà Phúc thì là con gái của một võ tướng. Nàng ấy tính
tình mạnh mẽ, nói chuyện nhanh mồm nhanh miệng, lần nào gặp Trần Thức Mi cũng phải nói mỉa đôi câu.
Nhưng thật ra Trần Thạch Mai cảm thấy hai người này không tệ. Một
người là tài nữ, một người tính tình ngay thẳng, hai bọn họ sống chung
với nhau cũng hòa thuận, không gây chuyện thị phi.
Ngược lại, Trần Thức Mi và Vương Toản Nguyệt thì lại không được người ta quý mến.
Trần Thức Mi bá đạo hung hãn, ghen tỵ đanh đá. Còn Vương Toản Nguyệt thì hay tính toán chi li, tranh cường háo thắng.
Nói đi cũng phải nói lại, thê thiếp có được sủng hay không không phụ
thuộc vào việc tính tình người thê thiếp ấy thế nào, mà tất cả đều là do phu quân có yêu thích hay không. Cùng một kiểu tính tình, Trà Phúc thì
được cho là mạnh mẽ cá tính, thẳng thắn thành khẩn, còn Trần Thức Mi lại bị nói là hung hãn, Vương Toản Nguyệt thì bị chê là vụng về. Cẩn thận
suy nghĩ mới thấy, trăm loại gạo trăm loại người, cùng là con người mà
số mệnh lại khác nhau.
Trần Thạch Mai đi tới, nhìn Loan Cảnh Nhi đang hé miệng cười tán
thưởng thi từ của Vương gia, Trà Phúc ở bên cạnh thì vẻ mặt hồn nhiên
ngây thơ muốn Vương gia giải thích ý thơ cho nàng, một khéo léo một vụng về, một linh động một thuần khiết, một tĩnh một động, một nhu hòa một
năng nổ, thật là hòa hợp …
Trần Thạch Mai đột nhiên cảm thấy có lẽ Trần Thức Mi và Vương Toản
Nguyệt đã nghĩ sai rồi. Cái gọi là tranh thủ tình cảm, không phải là
tranh đoạt sự sủng ái của nam nhân dành cho mình, mà là tranh giành nhau phối hợp với nam nhân đó để đổi lấy sự sủng ái của hắn. Những nữ tử
tranh thủ tình cảm thật đáng yêu nhưng cũng thật đáng buồn. Mà những nữ
tử không tranh thủ tình cảm tuy đáng thương nhưng cũng thật đáng yêu.
Vào tới trong viện, Trần Thạch Mai hành lễ với Tần Hạng Liên.
Loan Cảnh Nhi và Trà Phúc thấy Thạch Mai thì đều ngẩn ra, nhưng rất
nhanh đã phục hồi tinh thần, hành lễ với nàng, trong ánh nhìn sớm đã
mang theo sự trào phúng. Các nàng biết Trần Thức Mi vẫn còn cái tính
điêu ngoa, chuyện gì làm quá lên cũng không tốt, ngược lại chỉ khiến
Vương gia phản cảm hơn mà thôi.
Quả nhiên, Tần Hạng Liên khẽ nhíu mày, phất tay áo với Thạch mai,
cũng không nói gì nhiều: “Về việc sửa sang xây dựng lại Hương phấn
trạch, Thái hậu nói là muốn làm theo ý kiến của ngươi, ngươi chọn địa
điểm rồi làm bản vẽ đi.”
Trần Thạch Mai nghe xong, giương mắt lên nhìn Tần Hạng Liên, thấp giọng hỏi: “Vương gia không đi với ta sao?”
Trong mắt Tần Hạng Liên hiện lên sự chán ghét. “Mình ngươi đi là được rồi, ta mệt mỏi.”
Trần Thành Mai lại hành lễ với hắn rồi xoay người rời đi chuẩn bị việc xây lại hương phường.
Chậm rãi đi ra ngoài, nàng không quay đầu lại cũng biết sau lưng mình Loan Cảnh Nhi và Trà Phúc đang mỉm cười nhìn mình thế nào, chê cười
nàng tự cho là thông minh. Đồng dạng, nàng cũng có thể đoán được Tần
Hạng Liên sẽ khinh bỉ nàng ra sao, lại càng không muốn thân cận với
nàng. Nhưng đây chính là điều nàng muốn.
Ra khỏi sân viện, Trần Thạch Mai thấy Tiểu Hương nhi bên cạnh mình vừa đi vừa yên lặng gạt nước mắt. Nàng hỏi: “Làm sao vậy?”
“Phu nhân.” – Tiểu Hương nhi khóc thút thít, nghẹn ngào nói – “Người
nói xem, năm đó vì sao chúng ta lại muốn bước chân vào vương phủ chứ?
Năm đó, nếu người không hứa gả cho Vương gia thì tốt biết mấy.”
Trần Thạch Mai cười cười. Mấy ngày nay nàng cũng đã hỏi thăm, biết được Tiểu Hương nhi từ nhỏ đã đi theo nàng.
Trần Thức Mi vốn cũng không phải danh môn khuê tú gì, chỉ là một
người mở tiệm buôn bán hương phấn, trong nhà có chút sản nghiệp. Cha mẹ
mất sớm, một mình nàng trang trải cuộc sống, thường xuyên bị người ta
khi dễ, vậy nên mới thành cái tính bưu hãn như vậy. Tiểu Hương nhi là
nàng nhặt được đem về nuôi, vẫn luôn hầu hạ nàng, nhu thuận lại trung
thành, luôn vì nàng không được sủng mà bất bình.
“Không sao.” Trần Thạch Mai đưa tay lau nước mắt cho nàng. “Ta có biện pháp rồi, qua mấy ngày nữa là xong thôi.”
“Dạ!” Tiểu Hương nhi gật đầu, lau hết nước mắt dính trên mặt. Tiểu
nha đầu này tính tình cũng thật mạnh mẽ. Trần Thức Mi tuy không được
sủng, nhưng chi phí ăn mặc ở trước nay cũng không thiếu. Nguyên do thứ
nhất là bởi nàng là chính thất, hai nữa là Tiểu Hương nhi đều tranh giúp nàng, các nha hoàn bà tử khác đều sợ nha đầu này. Ngày ấy Trần Thức Mi
bị chôn trong đống đổ nát cũng đều nhờ nha đầu này hô hào gọi người tới
giúp, lúc cứu nàng ra da tay còn bị bỏng, bởi vậy Thạch Mai rất thương
tiếc, đối xử với nàng lại càng tốt hơn.
Trần Thạch Mai mấy ngày nay ở trong phủ những điều khác đều ổn cả,
duy chỉ có một điểm mà nàng không thích. Đó là hạ nhân trong phủ thường
chê cười nàng và Tiểu Hương nhi là kẻ đồng mệnh, cái gì mà phường trộm
cướp, cùng hung cực ác.
Đối với mấy lời này nàng chỉ có thể cười trừ. Mấy người đó từ nhỏ đã sinh sống trong gia đình giàu có cơm áo không lo, đương nhiên không
biết cuộc sống ngoài kia thực không dễ dàng, không tranh cướp thì lấy
đâu ra cái ăn cái mặc? Chó nhà đương nhiên không hung hãn bằng sói hoang hay tranh đoạt thức ăn, chưa bao giờ bị đói, chưa bao giờ thấy cảnh
chết vì đói vậy nên mới không biết sợ.
Chiều ngày hôm đó, Trần Thạch Mai làm hai việc. Thứ nhất là tìm địa
điểm để xây Hương phấn trạch, Trần Thức Mi có một tòa trạch cũ, không
lớn lắm nhưng rất thích hợp. Lần này Hoàng Thái hậu ban cho nàng không
ít vàng bạc, bởi vậy nàng đã mua luôn tòa nhà ở mặt sau, thuê thợ xây
bắt đầu khởi công, dỡ bỏ tòa trạch cũ để xây mới lại. Mấy người thợ xây
đó chỉ để ý đến công việc, ai quan tâm Hương phấn trạch cách vương phủ
bao xa chứ.
Chuyện thứ hai, Trần Thạch Mai thay ra bộ trang phục mộc mạc, mặc vào bộ xiêm y thanh nhã, cẩn thận chải chuốt, hỏi Vương Toản Nguyệt: “Đã
từng gặp Hoàng Thái hậu chưa? Tính tình bà ấy thế nào?”
Vương Toản Nguyệt cười đáp: “Ta chỉ đứng từ xa liếc mắt một cái thôi. Bởi vì ngươi có bản lĩnh phối chế hương phấn nên Vương gia mới đưa
ngươi tiến cung gặp Thái hậu, ai biết được ngươi nhờ thế mà bay lên đậu
cành cao?”
“Có phải Thái hậu cũng là người có tính cách mạnh mẽ?” – Trần Thạch Mai đột nhiên hỏi.
“Phải!” Vương Toản Nguyệt gật đầu, “Nói đến cũng lạ, ngươi bình
thường cũng chẳng được mấy ai quý, nhưng Thái hậu lại đặc biệt thích
ngươi.”
Trần Thạch Mai cười hỏi: “Ta không được người ta ưa, vậy vì sao ta với ngươi hòa hảo như vậy?”
Vương Toản Nguyệt cũng cười: “Khéo làm sao ta bình thường cũng không
được ai quý, duy chỉ có ngươi ưa ta, ta không tốt với ngươi vậy thì tốt
với ai?” Nói rồi hai người cùng nhìn nhau cười. Trần Thạch Mai cười hiểu ý, Vương Toản Nguyệt cười đến là bất đắc dĩ.
“Ngươi có tình ý với Vương gia?” – Trần Thạch Mai hỏi.
“Cũng không biết nữa.” Vương Toản Nguyệt thở dài, ngơ ngác ngồi đó, tay mân mê chén trà.
Trần Thạch Mai trước đó cũng đã nghe nàng nói về thân thế của mình.
Vương Toản Nguyệt là con cháu danh môn, phụ thân làm tướng quân nắm
trong tay binh quyền, đáng tiếc đường làm quan nhấp nhô, phải trải qua
nhiều khó khăn gian khổ. Trong lúc gặp rủi ro, ông buộc phải đem Vương
Toản Nguyệt đến nhà người khác làm con thừa tự. Bà mẹ nhà đó tính tình
cay nghiệt, thường xuyên đánh chửi nàng, mấy cô con gái khác trong nhà
cũng hay chê cười nàng tự cho mình là tiểu thư khuê các, kỳ thật chỉ là
phượng hoàng gãy cánh không bằng gà. Vương Toản Nguyệt cứ thế sống đến
năm mười lăm tuổi. Nàng vốn dĩ cũng có thể làm một đại tiểu thư tinh
thông cầm kỳ thư họa, nay lại thành một nha đầu tuy xuất thân tôn quý
nhưng phải sống ti tiện nơi phố phường.
Mười lăm tuổi năm ấy, cha nàng cuối cùng cũng được phục hồi chức
quan, hơn nữa còn một bước lên mây, tôn vinh hiển quý nên đã đón nàng
về. Vương Toản Nguyệt chuyển thân, nhưng lại có một tật xấu là cái gì
cũng phải đem ra so cao thấp, sợ thua thiệt người khác.
Đáng tiếc, nàng có tâm tư hiếu thắng nhưng lại không có tiền vốn.
Bước chân vào vương phủ, muốn được sủng ái nhưng lại dùng sai phương
thức tranh sủng, bị chụp lên đầu cái danh vô lễ, bị Vương gia vắng vẻ.
May là cha nàng quyền cao chức trọng, lại rất yêu thương nàng nên cũng
không ai dám đắc tội nàng. Nhưng nàng lại không thấy được điều đó, cứ
ngày ngày phân cao thấp, bây giờ dù đã bớt đi nhưng sự tình chẳng thể
thay đổi nữa.
Thấy Vương Toản Nguyệt không nói lời nào, Trần Thạch Mai lên tiếng: “Ta vào cung gặp Thái hậu đây.”
“Ừ!” Trần Thạch Mai cười cười, đi vào phòng bếp tự tay làm chút điểm tâm, bảo Tiểu Hương nhi cầm theo rồi đến hoàng cung.
Lúc xuất môn lại gặp Tần Hạng Liên cũng chuẩn bị ra ngoài.
“Vương gia.” Thạch Mai hành lễ với hắn.
Tần Hạng Liên cao thấp đánh giá nàng một phen, hỏi: “Tiến cung?”
“Vâng!” Trần Thạch Mai gật đầu.
Vương gia hơi nhíu mày, nói: “Ngươi đường đường là chính thất, thân
phận lại tôn quý, đừng có tùy hứng như tiểu hài tử nữa, phải biết rộng
lượng.”
Trần Thạch Mai gật đầu, cũng không phản bác, chỉ đáp: “Vâng!”
Tần Hạng Liên càng nhíu mày, thở dài rồi xoay người rời đi.
Trần Thạch Mai cùng Hương nhi bước lên xe ngựa, hỏi nàng: “Vương gia đi đâu vậy?”
“Đi săn thú với Tam Vương gia và Lục Vương gia.” – Tiểu Hương nhi trả lời.
“Hoàng thượng và Vương gia đều do Thái hậu sinh ra sao?” Trần Thạch
Mai hỏi nhiều thêm một chút để lát nữa tránh phạm phải sai lầm.
“Không phải vậy.” – Tiểu Hương nhi nói – “Hoàng thượng và Ngũ Vương
gia là con thân sinh của Hoàng Thái hậu. Tam Vương gia, Tứ Vương gia và
Lục Vương gia là do Quỳnh phi sinh ra. Nhưng Quỳnh phi mất sớm, Nhị công chúa do Thái hậu sinh cũng đã xuất giá. Bây giờ bên người Thái hậu chỉ
có một cô con gái nuôi là người thôi. Người là Hương phấn công chúa đó
nha.”
“Ha ha.” Thạch Mai mỉm cười, nhét một miếng điểm tâm vào miệng Tiểu Hương nhi.
Ngoài miệng tuy nói cười, nhưng trong lòng Thạch Mai lại có chút trầm tư. Thái hậu không phải mẹ thân sinh của Tứ vương gia, cớ gì lại thu
nhận một chính thê thất sủng như nàng làm nghĩa nữ. Còn Tần Hạng Liên
thân là vương gia lại có thê tử xuất thân nghèo hèn, trong chuyện này …
phải chăng có ẩn tình gì?