Thạch Mai chỉ thấy đám người kia mặc đồ giống nhau, vây quanh xe ngựa,
hai người ở giữa nghiêng người nhường lối, từ phía sau bọn họ, một nam
tử mặc áo hồng cánh sen đi lên.
Nam tử này trắng nõn tuấn tú,
thân hình đơn bạc, Thạch Mai không khỏi nhíu mày, tại sao nam nhân lại
mặc đồ màu hồng cánh sen, nhìn quá ẻo lả.
Nam tử tiến lên, đầu
tiên là cao thấp đánh giá Bạch Xá một phen, lại nhìn thoáng qua cửa xe,
Tiểu Phúc Tử và Thạch Mai đang thò đầu ra tò mò nhìn.
“Hoá ra là Bạch trang chủ.” Ý cười của người kia càng sâu, chắp tay với Bạch Xá, nói, “Đã lâu không gặp, Phó Tứ có lễ.”
Bạch Xá vốn không có biểu tình gì, thế nhưng sau khi nghe được người
này tự xưng là Phó Tứ, hắn hơi chau mày, nghi hoặc nhìn gã kia một cái,
giống như là khó hiểu.
Thạch Mai thấy rõ, Bạch Xá quen Phó Tứ.
Điên Ma lão nhân thấy người trẻ tuổi này hàn huyên cùng Bạch Xá, liền
nói, “Ôi chao, Phó Tứ công tử, ngươi cùng hắn nhiều lời cũng vô ích, nửa mảnh ngọc Phật kia đang nằm trong tay hắn, nha đầu này cũng có chút
hiểu biết, trực tiếp bắt hai đứa chúng nó về, tra hỏi một hồi là rõ!”
Thạch Mai nhíu mày, nghĩ thầm, họ Phó này rất lợi hại sao? Vì sao lão
nhân lại nói giống như hắn có thể đánh thắng Bạch Xá, thật quá kiêu
ngạo.
“Ai, lão Mạc điên đã muốn như thế.” Phó Tứ cười khoát
tay, lấy khang làm điều nói, “Bạch trang chủ ở trên giang hồ cũng là
người có địa vị, võ công trác tuyệt, ba năm trước đây tại hạ từng là bại tướng dưới tay Bạch trang chủ, cũng không muốn tự mình chuốc lấy cực
khổ lần nữa đâu.”
Thạch Mai càng buồn bực, Phó Tứ này nói câu
nào câu nấy liền giống như hát kinh kịch, hơn nữa giọng điệu thật sự quá ẻo lả! Đời này cái gì nàng cũng không sợ, chỉ sợ nam nhân ẻo lả, vừa
nghe thấy liền nổi da gà.
“Đó là hắn ăn may!”
Thạch
Mai vừa nghe vừa nghĩ, thình lình Điên Ma lão nhân hô lên một tiếng,
“Phó Tứ công tử không cần băn khoăn, cho dù một người bắt không được
hắn, ngươi với ta hợp lực…”
“Này, ngươi có thấy xấu hổ không
vậy lão già.” Thạch Mai nhịn không được nói, “Ý ngươi là đánh không lại
liền quần ẩu? Loại chuyện này các ngươi làm tốt quá hả? Làm gì lấy ra
nữa, già rồi đúng là không để ý mặt mũi.”
Điên Ma mở trừng hai mắt, trên mặt đã có chút xấu hổ.
“Ha ha.” Phó Tứ cười lớn, nhìn Thạch Mai gật đầu, “Cô nương, nói cho
cùng, người giang hồ chú ý đơn đả độc đấu, như thế nào lại quần ẩu, luận võ sao, phải quang minh lỗi lạc.”
Thạch Mai thấy hắn âm dương quái khí, không rõ có ý gì.
“Bạch trang chủ.” Phó Tứ chắp tay với Bạch Xá, “Nói là đơn đả độc đấu…
Từ ba năm trước bại dưới tay Bạch trang chủ, tại hạ phải cần một năm mới dưỡng thương xong, lần này nếu muốn luận bàn, mong Bạch trang chủ hạ
thủ lưu tình.”
Bạch Xá không nói gì, Thạch Mai thấy trong mắt hắn toát ra sự ghét bỏ, trong lòng lại nghi hoặc.
“A.” Điên Ma cười khinh thường, “Phó công tử đừng tự coi nhẹ mình, ai
chẳng biết, năm đó Bạch Xá thắng ngươi là do ngươi vốn đã bị thương từ
trước, Bạch Xá kia giậu đổ bìm leo, hơn nữa sau đó nhiều lần ngươi xuất
chiến hắn cũng không dám ứng chiến, chừng tỏ hắn đánh không thắng
ngươi.”
Thạch Mai nghe xong vừa hờn vừa giận, Bạch Xá không
phải loại người như vậy! Trong lòng sốt ruột, sau khi Bạch Xá thấy Phó
Tứ kia, hình như còn có chút cố kỵ, có phải là có ẩn tình?
Đang nghĩ tới đây, Thạch Mai chỉ thấy Bạch Xá dùng ánh mắt ra hiệu cho nàng, ý tứ tựa hồ là muốn nàng xuống xe, Thạch Mai liền ôm Tiểu Phúc Tử nhảy
xuống.
Bạch Xá gật đầu với phu xe.
Phu xe quay đầu ngựa lại, rất nhanh rời đi.
Mọi người cũng không thèm ngăn trở, dù sao một xa phu không có gì quan trọng, Bạch Xá và Thạch Mai mới là trọng yếu.
Thạch Mai bỗng nhiên nhớ tới ngày ấy nữ quỷ kia từng nói qua với nàng,
cái gì mà tứ thiếu gia nhà họ Phó, ra vẻ cũng là người một nhà với võ
lâm tứ đại môn phái, cùng với Đoan gia kia, cũng rất có địa vị.
Bạch Xá lại nhìn Phó Tứ, cúi đầu nói với Thạch Mai, “Ôm chặt con mèo.”
Thạch Mai không rõ, nhưng nàng vẫn theo bản năng ôm chặt Tiểu Phúc Tử.
Chính là, Bạch Xá vừa dứt lời, Thạch Mai liền cảm giác trên lưng căng cứng, bị Bạch Xá túm lấy, thả người nhảy.
Thạch Mai cả kinh.
Chợt nghe Điên Ma gào lên, “Muốn chạy?!”
Bạch Xá thấy lão nhân đuổi theo, thả người mang theo Thạch Mai phóng
qua trên đầu lão, động tác cực nhanh, lão nhân cả kinh… Khinh công giỏi! Phó Tứ cũng chau mày.
Điên Ma quay đầu, muốn nâng tay đi chặn, không đề phòng Bạch Xá lại mượn lực cánh tay lão mà thoải mái nhảy lên
đỉnh. Thạch Mai còn đang mơ mơ màng màng, liền cảm thấy mình ở trên
không quay hai cái vòng, sau đó theo Bạch Xá đáp xuống, chân vừa chạm
đất, đã thấy Điên Ma dậm chân mắng, “Bạch Xá, ngươi muốn làm con rùa rụt đầu sao?”
Thạch Mai nhìn thấy Phó Tứ vẻ mặt đắc ý, Bạch Xá hình như vẫn chưa thấy, túm lấy nàng, xoay người rời đi.
“Ha ha ha.” Phía sau truyền đến tiếng cười kiêu ngạo của Điên Ma, “Bạch Xá, ngay cả giao thủ ngươi cũng không dám, cái gì Quỷ Đao, cười chết
ông rồi!”
Thạch Mai tức giận đến mức mặt đỏ phừng phừng, lão hỗn đản đáng giận!
Ôm chặt lấy Tiểu Phúc Tử cũng đang choáng váng giống mình, Thạch Mai
thẳng đến khi hai chân rơi xuống, mới hồi phục lại tinh thần.
Được Bạch Xá buông ra, Thạch Mai liền oán, “Lão nhân kia thật đáng ghét!”
Bạch Xá không có gì biểu tình, coi như không thèm để ý.
Thạch Mai cân nhắc một chút, vừa rồi tại sao Bạch Xá lại không đánh với bọn họ? Chẳng lẽ bởi vì đối phương đông người? Lại nghĩ tới vẻ mặt Phó
Tứ đắc ý vênh váo, nàng thấy hơi tức rồi.
“Trở về đi.” Bạch Xá nói với Thạch Mai, “Hôm nay không tra nữa.”
Thạch Mai nhìn ra sắc mặt hắn không tốt, liền hỏi, “Ngươi làm sao vậy?”
Bạch Xá nhướn mày, ý bảo không có gì, mang Thạch Mai trở về.
Thạch Mai nhìn ra hắn có chuyện giấu diếm, liền hỏi, “Vừa rồi sao không đánh với chúng? Lão nhân kia quá kiêu ngạo.”
Bạch Xá lắc đầu, không nói lời nào.
Thạch Mai càng thấy tò mò hơn, nàng mơ hồ cảm thấy, Bạch Xá nguyên bản
vẫn muốn giáo huấn lão nhân kia, hơn nữa cũng không để lão vào mắt,
chẳng lẽ bởi vì kiêng kị Phó Tứ công tử kia? Nhưng vừa rồi người nọ cũng nói, hắn là bại tướng dưới tay Bạch Xá mà.
Thạch Mai chạy theo đuổi kịp Bạch Xá, nhỏ giọng hỏi, “Liên quan tới Phó Tứ công tử kia à?”
Bạch Xá dừng một chút, nói, “Nàng không phải Phó Tứ, là giả trang, tên là Phó Dĩnh, em gái của Phó Tứ.”
“A?” Thạch Mai hiểu được, “Khó trách mặc một thân màu hồng sen, còn ẻo lả, hoá ra là một cô nương, nàng có thể đánh thắng ngươi sao?”
Bạch Xá lắc đầu, “Công phu nàng rất kém, thế nhưng lại có nhiều quỷ kế, Điên Ma đại khái là bị nàng hù sợ, cho nên mới tin nàng là Phó Tứ.”
“Vậy tại sao ngươi không đánh với nàng?” Thạch Mai không phục.
Bạch Xá nhướn mày, “Ta không đánh nữ nhân.”
“Ngươi…” Thạch Mai thở dài, “Ngươi không sợ Điên Ma kia đi ra ngoài nói lung tung rồi làm hỏng thanh danh của ngươi à?”
“Không sao cả.” Khi Bạch Xá nói lời này, vẻ mặt thật đúng là rất không sao cả, nói đến mức Thạch Mai không thể tức giận nổi.
Nghĩ một lát, Thạch Mai lại hỏi, “Nói cách khác, Phó Dĩnh và Phó Tứ, đều đánh không thắng được ngươi phải không?”
Bạch Xá gật đầu, “Ừ, kém xa.”
Thạch Mai nhìn sắc mặt bình thản của hắn mới yên lòng, cũng đúng, lúc
trước Hồng Diệp đã nói qua với nàng, công phu của Bạch Xá là đăng phong
tạo cực, chính là kỳ tài võ học trăm năm mới có, nói thiên hạ vô địch
cũng không sai, thế hệ trước cũng chưa có nổi vài người có thể đánh
thắng được hắn, những người trẻ tuổi liền càng không cần phải nói.
Thạch Mai cơ bản còn muốn hỏi chuyện thắng võ ăn gian, nhưng Bạch Xá
không nói một lời, tựa hồ có tâm sự, nàng cũng không hỏi nữa, cùng hắn
sóng vai đi về phía trước.
Hai người yên lặng đi một đoạn, Bạch Xá hỏi, “Có mệt không? Ta thuê con ngựa nhé?
“Không cần.” Thạch Mai cười, lắc đầu.
Bạch Xá thấy nàng cười, hơi nhăn mày, nói, “Việc lão nhân kia hại
ngươi, ta sẽ giúp ngươi tra, nhưng mà hôm nay không có phương tiện…”
“Đi.” Thạch Mai thoải mái vỗ cánh tay hắn, “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, sớm hay muộn thì lão ta cũng chạy không được.”
Bạch Xá gật đầu, lại nghe Thạch Mai nói, “Lúc này trở về vẫn còn sớm! Bằng không đi săn thú nhé?”
“Bây giờ?” Bạch Xá sửng sốt.
“Ừ, đi thôi!” Thạch Mai vô cùng cao hứng quay lại cửa thành ngoại, Bạch Xá đuổi theo, “Rất xa đấy, không muốn cưỡi ngựa sao?”
“Không cần, ta đi được mà, cùng lắm thì ngươi cõng ta.” Thạch Mai vốn
nói giỡn, tưởng rằng Bạch Xá sẽ đáp lại một tiếng, không ngờ Bạch Xá lại trầm mặc, nói ra một chữ…”Nặng.”
Thạch Mai lúc này lửa giận ngập đầu, Bạch Xá chê nàng béo! Lần trước nói nàng là quả cân lần này nói nàng nặng, tức chết rồi!
Nhưng lúc này, Bạch Xá đã đi tới dịch quán cách đó không xa thuê một con ngựa, mang Thạch Mai lên ngựa, tiến về phía Viễn Sơn.
Trên đường, Thạch Mai cáu kỉnh không để ý tới Bạch Xá, Bạch Xá mặt
không chút thay đổi coi như cái gì cũng chưa phát sinh, không biết hắn
cố ý làm vậy, hay là bệnh ngốc tái phát.
Tiến vào núi, Bạch Xá đột nhiên mở miệng, “Nếu về sau ngươi đụng phải Phó Tứ thật, phải cẩn thận đề phòng.”
Thạch Mai sửng sốt, giương mắt nhìn Bạch Xá, trong lòng cao hứng, Bạch
Xá muốn kể chuyện của mình với nàng sao, liền hỏi, “Ngươi kể đi?”
Bạch Xá trầm mặc trong chốc lát, nói, “Phó gia rất có địa vị trên giang hồ, Phó lão gia tử đối với cha ta có ân cứu mạng, ta còn phải gọi người một tiếng bá phụ.”
“À.” Thạch Mai gật đầu, khó trách không cùng họ Phó không qua được.
“Phó gia nguyên bản có ba đứa con trai hai đứa con gái, con gái cả và
con út, giữa là ba người con trai, chỉ là Phó gia Nhị công tử và Tam
công tử đều đã chết.” Bạch Xá nói xong, nhìn ra phía xa, “Phó Nhị và Phó Tam thực sự không tồi.”
“Sao mà chết? Sinh bệnh sao?” Thạch Mai cảm thấy tiếc hận.
“Không rõ, có thể là trùng hợp, giang hồ báo thù, tóm lại lúc chết
người ta nhìn không ra sơ hở.” Lời nói Bạch Xá có chút ý nghĩa không rõ.
Thạch Mai khẽ nhíu mày, ý của Bạch Xá, giống như hoài nghi cái chết của hai huynh đệ nhà họ Phó.
“Vậy sao chỉ có Phó Tứ không chết, hắn rất lợi hại sao?”
“Trong ba huynh đệ, võ công của Phó Tứ là cao nhất.”
“Cao tới trình độ nào?” Thạch Mai hỏi.
Bạch Xá có chút khó xử, hỏi, “Hình dung như thế nào đây, ngươi lại không hiểu võ công.”
“Ừ… Như vậy đi, nếu ngươi là con hổ, mượn con hổ, hay Tiểu Phúc Tử hình dung cũng được.” Thạch Mai nói xong, ngẩng mặt nhìn hắn.
Bạch Xá bật cười, nghĩ, nói, “Luận về võ công trên bảng danh, hắn với Tần Điệp không khác nhau lắm.”
“Lợi hại như vậy à?” Thạch Mai giật mình.
Bạch Xá Dã ngạc nhiên, “Ngươi có biết Tần Điệp lợi hại thế nào không?”
“Có.” Thạch Mai gật đầu, “Hồng Diệp nói hắn rất lợi hại.”
“Trên thực tế, võ công của Phó Tứ so ra còn kém Tần Điệp.” Bạch Xá nói, “Bảng danh sách giang hồ, đều là lửa trẻ con… Nhưng cũng phải nói đến,
Phó Tứ cũng là cao thủ.”
“Nếu là người xấu, võ công càng cao thì càng nguy hại.” Thạch Mai lo lắng nói.
“Phó Tứ là người có tiếng tốt trên giang hồ.” Bạch Xá nói một câu khiến Thạch Mai giật mình, “Trung hiếu nhân nghĩa đều làm, ở trên giang hồ có khi cũng được đánh giá cao bằng ta, Tần Điệp bị công nhận là cặn bã,
lại càng không cần phải nói.”
Thạch Mai nhịn cười, “Làm sao có thể, hai người các ngươi tốt lắm mà.”
Bạch Xá ngồi phía sau nàng, thấy Tiểu Phúc Tử đặt móng vuốt lên mái tóc đen dài trên vai nàng, liền giúp nàng gỡ tóc ra, cài phía sau tai.
Lỗ tai Thạch Mai đỏ lựng, vừa vặn đệm thịt của Tiểu Phúc Tử chụp lại,
Thạch Mai nắm hai móng vuốt của nó, hỏi Bạch Xá, “Nếu là người tốt như
vậy, vì sao còn phải đề phòng?”
Bạch Xá lắc đầu, “Người tốt, được đánh giá tốt, nhưng cảm giác không tốt.”
“Cảm giác?” Thạch Mai ngẩng mặt nhìn hắn, không rõ hắn có ý gì.
Bạch Xá nhìn nàng nói, “Trên đời này hoàn toàn không có người không có
khuyết điểm, biết che giấu khuyết điểm của mình, đều là người rất nguy
hiểm.”
Thạch Mai ngẩn người, gật đầu, “Ừ, lời này có lý!” Thấy
Bạch Xá có chút lo lắng, nàng vỗ hắn, “Đừng lo, ta cũng không phải người giang hồ, không liên lụy được đâu.”
Bạch Xá gật đầu, “Hy vọng như thế.”
Thạch Mai thấy Bạch Xá không ngại nói chuyện nữa, liền hỏi, “Vậy… Vừa
rồi Điên lão nhân nói ngươi từng cùng Phó Tứ luận võ, là thế nào vậy?”
Bạch Xá ngẩn người, nói, “Chuyện này hả, năm ấy là Phó lão gia tử rửa
tay trong chậu vàng, phát thiệp mời tới bảo chúng ta tham gia, sau khi
đến Phó gia, Phó Tứ nói muốn cùng ta luận bàn một chút, ta không để ý,
liền đáp ứng. Không nghĩ tới ngày luận võ ấy lại có rất nhiều người
giang hồ xem ứng chiến, hơn nữa ngoại giới lan truyền, là ta khiêu chiến Phó Tứ tỷ thí.”
Thạch Mai nhíu mày, “Tại sao lại nói như vậy? Rõ ràng là hắn khiêu chiến ngươi mà!”
Bạch Xá lắc đầu, vẫn dáng vẻ không sao cả, “Lúc tỷ thí, Phó Tứ thua,
còn trúng một chưởng của ta, lúc ấy ta cũng không dùng nội lực, nhưng
Phó Tứ lại bị đánh hộc máu.”
Thạch Mai mở to mắt.
“Sau đó ta mới biết được, mấy ngày trước Phó Tứ mang người đi tiêu diệt bọn
thổ phỉ Nhất Sơn, bị bọn chúng đả thương, là mang vết thương đánh với ta.” Bạch Xá nói xong, lại bổ sung một câu, “Đối với ngươi cũng không
phát hiện cái gì không ổn, theo lý mà nói, nếu thật sự bị trọng thương,
ta chỉ cần dùng một chiêu liền có thể phát hiện.”
“Há!” Thạch
Mai cười, “Ta hiểu rồi, vì thế, tin đồn truyền ra ngoại giới liền biến
thành ngươi không trượng nghĩa, hơn nữa là ngươi tới Phó gia tỷ thí với
hắn, nghe qua thật giống như ngươi lợi dụng cơ hội hắn bị thương mà
buông lời khiêu chiến.”
Bạch Xá gật đầu, “Đại khái là như thế đi.”
“Hắn đang chụp cái nón này lên đầu ngươi.” Thạch Mai lạnh lùng nói, “Người này tâm cơ rất nặng.”
Bạch Xá nhướn mày, cũng không nói thêm điều gì, Thạch Mai lại hỏi, “Sau đó thì sao, ngươi cứ như vậy quên đi?”
Bạch Xá nhìn nàng, khó hiểu, “Bằng không muốn như thế nào?”
Thạch Mai nhíu mày, “Vậy ngươi cứ như vậy mặc cho hắn thích làm gì thì
làm? Không muốn ra mặt cứ để người khác lợi dụng thế sao, phải báo thù
đi!”
Bạch Xá cười, nhìn ra xa, hỏi Thạch Mai, “Muốn chim trĩ hay là thỏ?”
“Cái gì chim trĩ hay thỏ.” Thạch Mai bất bình thay Bạch Xá, nàng hận
nhất loại người như thế, Bạch Xá bình thường khôn khéo như vậy, thời
điểm mấu chốt lại chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
“Làm sao
ngươi không giáo huấn người nhà họ Phó?” Thạch Mai không chấp nhận,
“Không nhận lời khiêu chiến, cứ như thế, Phó Tứ lại mượn đề tài để nói
chuyện của mình, không phải càng thiệt hơn sao?”
Bạch Xá lắc
đầu, nói, “Phó Tứ nay là con trai duy nhất của Phó gia, năm đó đả thương hắn, cha ta rất không vui, bắt ta không bao giờ được động vào người nhà họ Phó nữa.”
Thạch Mai nhíu mày, người cha này thật là… Nhưng
cũng ngoài ý muốn, Bạch Xá còn có thể sợ cha mình, liền hỏi, “Thế thì…
Cha ngươi bây giờ ở đâu rồi? Đang dưỡng lão ở nhà sao? Sao ngươi không
thử nói lý?”
Bạch Xá cười, “Thế thì phải xuống dưới kia tìm ông ấy.”
Thạch Mai hiểu được liền xin lỗi, “Đã qua đời rồi sao? Ta không nên hỏi lung tung.”
“Hết cách, con người sẽ có lúc phải chết.” Bạch Xá lại hỏi Thạch Mai, “Muốn chim trĩ hay thỏ?”
“Ha ha.” Thạch Mai ngước mặt cười với Bạch Xá, đột nhiên Bạch Xá lại thấy rùng mình.
…
Quả nhiên, sau khi bắt hai con thỏ, Bạch Xá lại đi bắt chim trĩ về, mang đến bờ sông rửa sạch sẽ.
Thạch Mai ôm Tiểu Phúc Tử, đút cho hai con thỏ ăn lá cây, chuẩn bị mang về nuôi trong nhà.
Chim trĩ này sau khi nướng chín ăn cực kỳ thơm, Thạch Mai ăn đến khóe
miệng bóng nhẫy, tán thưởng, “Ừ, thơm quá, chúng ta lần sau cũng mang
theo Toản Nguyệt Hồng Diệp tới đây đi.”
Bạch Xá thấy nàng hô thẳng tên mình, có chút ngoài ý muốn, xoay mặt
nhìn nàng, chỉ thấy Thạch Mai cười tủm tỉm nói, “Lần sau nếu phải đối
phó với Phó Tứ, ngươi mang theo ta đi, ta thay ngươi ra mặt.”
Trên mặt Bạch Xá mang ý cười, “Ngươi ra mặt thế nào?”
“Đòi lại thanh danh cho ngươi chứ sao!” Thạch Mai nói, “Đối phó với
loại người như thế ta có một tuyệt chiêu! Ngươi làm việc dễ phần khó ta
lo, hai ta hợp cạ như vậy, không lý do gì ta lại để người khác bắt nạt
ngươi mà không giúp đỡ, nói đúng chứ?” Thạch Mai nói xong, đưa tay vỗ
lên vai Bạch Xá.
“Bốp” một tiếng, hai người đều sửng sốt…
Thạch Mai rụt tay lại, phần áo trắng phía trên vai của Bạch Xá nhiều thêm một cái trảo ấn.
Bạch Xá nhìn thấy được dấu năm ngón tay, thần sắc phức tạp.
Thạch Mai vừa định nói xin lỗi, bỗng nhiên… Chợt nghe thấy phía xa
truyền đến tiếng đao kiếm va chạm… cẩn thận lắng nghe còn nghe thấy cả
tiếng kêu, có người đang đánh nhau!
Bạch Xá nhìn rõ phương hướng, vòng chân nhảy lên ngựa, đưa tay kéo Thạch Mai.
Thạch Mai vươn tay ra mới phát hiện năm ngón tay dính đầy mỡ, nhìn trái ngó phải không có chỗ nào lau, lau lên váy lại không được. Cuối cùng
nhanh trí, chùi hai cái lên cái bụng trắng tròn không lông của Tiểu Phúc Tử. Bạch Xá dở khóc dở cười kéo nàng lên ngựa, Tiểu Phúc Tử còn mang vẻ mặt ấm ức liếm liếm lên bụng.
Theo tiếng đao kiếm đi vào trong rừng, xa xa liền nhìn thấy giữa không trung, hai bang nhân đang giao
chiến, đánh đến khó phân thắng bại.
Thạch Mai liếc mắt một cái liền nhận ra, trong đó là một người nàng gặp dưới mái đình lúc ăn cua … Đoan gia.