Bảo Như lôi sách vở ra trong tâm trạng thoải mái, dù gì thì cũng giải quyết được vấn đề rồi nên nhỏ không nghĩ nhiều nữa chuẩn bị cho tiết học tiếp theo.
----------------------------------------
- A! Tao nhớ ra rồi! Lão lớp trưởng khó tính chuyên bắt lỗi người khác!
Bảo Như hét toáng lên làm có bao nhiêu cặp mắt đổ về phía nó và nhỏ, nó vội quay ra chữa cháy:
- Dạ không có gì đâu ạ! Xin lỗi vì đã làm phiền mọi người!
Bảo Như đánh bốp một cái vào đầu. Cơn tức giận bao năm đã nguôi ngoai và dần đi vào quên lãng bỗng nhiên nhớ lại làm nhỏ tức quá đi! Nhưng thôi, nhỏ không muốn đi gây thù chuốc oán nữa nên cũng nhanh chóng gạt sự tức giận sang một bên quay ra cười với nó:
- Lão ấy bây giờ đẹp hẳn ra nhể!
- Lão gì mà lão, nhìn người ta như vậy! Bộ mắt mày có vấn đề à?
- Xì! Kết người ta rồi chứ gì! Tao quá hiểu mày mà! Thôi đi theo lớp đi kìa!
-----------------------------
Sau lễ khai giảng, hôm nay là ngày đầu tiên của năm học mới.
- Chào các em! Hẳn các em đã biết cô là giáo viên chủ nhiệm lớp rồi nhỉ! Bây giờ cô sẽ xếp chỗ rồi cho các em thời gian làm quen với bạn mới nha!!!
Sau khi ai nấy đều đã yên vị ở vị trí cả năm học của mình, có một người đang rất vui vì được ngồi cùng người mà bấy lâu mình thầm thương trộm nhớ! Không ai khác đó chính là Bảo Nhi! Con bé rất vui khi được ngồi cùng Nhật Lâm, nó hí hửng làm quen:
- Chào Lâm! Tớ tên là Bảo Nhi, cậu có nhớ tớ không?
- Hả? Ờ! Chào! Tên tôi cậu cũng biết rồi! Còn cậu là ai thì… xin lỗi nha tôi không có nhớ!
- Không nhớ? – con bé hơi buồn khi cậu nói vậy nhưng lại cười toe:
- Không sao! Dần dần cậu sẽ nhớ ra thôi! Tớ đã từng học cùng cậu năm lớp 6 đấy!
Nhật Lâm nhìn Bảo Nhi, cậu cứ nghĩ nó nhắc đến chuyện lần cậu cứu nó ở bờ hồ nhưng chuyện ấy nó lại không nhớ ra. Cơ mà, nó đã từng học cùng cậu rồi hả? Cậu tự hỏi rồi một lát sau cậu khẽ “à” lên một tiếng! Quả thật nó cũng rất khác. Ngày xưa nó rất thấp, lớp 6 mà nhìn như học sinh lớp 3 lại thêm hai cái đít chai trông chả khác nào mọt sách nên bây giờ cậu không nhận ra.
- À, thì cũng nhớ mang máng!
- Nhớ mang máng cũng là nhớ rồi nhỉ! – Nó lại cười, nụ cười rạng rỡ. “Cũng may cậu vẫn nhớ ra tớ! Tớ sẽ không để lỡ cơ hội 1 lần nữa đâu! Cuộc đời tớ chưa từng ăn cắp nhưng đây là lần đầu tiên và là lần duy nhất! Tớ sẽ đánh cắp trái tim cậu” Bảo Nhi nghĩ thầm. Con bé đã chờ đợi suốt 4 năm trời mặc dù biết cơ hội được gặp lại cậu là rất mong manh nên nhất định lần này, nó sẽ thực hiện kế hoạch một cách tỉ mỉ, chu đáo.
Dựa vào thành tích học tập thì Nhật Lâm sẽ là lớp trưởng lớp nó. Nó quay qua cười với cậu:
- Cậu vẫn giỏi như xưa nhỉ!
Tan học…
Anh Tuấn ở đâu bỗng chạy ra khoác vai cậu:
- Sao ngày học đầu tiên thế nào? Vui không?
- Hờ! Bình thường! Chỉ có điều, con nhỏ cùng bàn rất phiền phức! – Cậu than thở.
- Chà chà, biết đâu sau này lại trở thành tia nắng ấm áp sưởi ấm con tim mày!
- Vớ vẩn! Mày nói ít thôi! Thế còn mày thì sao?
- Tao phán chuẩn lắm đấy! đừng có đánh trống lảng! Rồi mày chờ xem!
- Hừ! Phiền phức mà!
Phạm Anh Tuấn: bạn thân Nhật Lâm nhưng học khác lớp. Cậu là người hiểu Lâm nhất.
- Ờ! Đi!
Anh Tuấn nói rồi đi lấy xe, đi ra cổng trường thấy Nhật Lâm vẫn đứng đấy cậu ngạc nhiên:
- Ê! Thằng kia sao còn đứng đấy mà chưa lấy xe! Bộ mày đợi ai em nào hả?
- Ngu! Hôm nay tao không đi xe!
- Ờ…Ờ vậy tao về trước nhaaaa… Mặt Anh Tuấn xanh lét vừa định dắt xe đi thì bị Lâm lôi lại:
- Thằng này! Mày bỏ bạn bè lúc hoạn nạn thế hả?!
- Gì mà hoạn nạn! Tao mới nạn nè! Lai mày hết hai con dốc thẳng đứng như thế liệu tao còn là người không hả? – Anh Tuấn hét lên nhưng Nhật Lâm mặc kệ, cậu cứ thế nhảy lên yên sau:
- Đi!
Nhật Lâm thản nhiên thốt ra một từ còn Anh Tuấn mặt méo xệch, mếu máo lên xe đưa Lâm về.