Chương 100
Anh vốn dĩ không muốn cuộc hôn nhân này mà…
Không biết xe đã đi bao lâu, Hứa Tịnh Nhi cảm thấy bản thân sắp ngạt thở rồi, cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại!
Cô ngồi ở đó, há miệng thở hổn hển, xoa dịu sự khó chịu do tốc độ quá nhanh của xe mang lại, nhưng Cố Khiết Thần không cho cô chút thời gian nào, anh bấm tháo dây an toàn, quay sang đối mặt với cô.
Ngay lập tức, cằm của Hứa Tịnh Nhi bị năm ngón tay lạnh toát của Cố Khiết Thần giữ chặt, lực của anh rất mạnh, giống như muốn bóp vỡ xương cô vậy, cưỡng ép quay mặt cô lại, nhìn thẳng vào mắt anh.
Đôi mắt của Cố Khiết Thần quả thực rất đẹp, cô còn nhớ, lần đầu tiên nhìn thấy anh trong bữa tiệc sinh nhật năm 18 tuổi, cô đã bị đôi mắt này thu hút.
Đôi mắt ấy đen lay láy, nhưng lại sáng long lanh, giống như vì sao trên bầu trời đêm, là ngôi sao rực rỡ nhất trong vũ trụ bao la.
Đã có một thời, đôi mắt ấy nhìn cô sáng lấp lánh, dịu dàng, yêu thương, nhưng bây giờ, chỉ có hận thù, giận giữ và căm ghét.
Cố Khiết Thần nhếch mép, giọng nói lạnh nhạt như băng giá: “Hứa Tịnh Nhi, lúc cô vì một tỷ mà đòi cưới tôi bằng được, tôi đã từng bảo cô đừng hối hận!”.
“Cô coi lời Cố Khiết Thần tôi nói ra là rác rưởi à?”.
Từ nhỏ, Cố Khiết Thần đã được giáo dục kiểu cao cấp, nên anh khác với những người bình thường, cho dù là lúc tức giận mất kiểm soát đến đâu, anh cũng sẽ không thốt ra những lời tục tĩu.
Vậy mà hôm nay nó đã thốt ra khỏi miệng, đủ để thấy sự phẫn nộ của anh đã đạt đến đỉnh điểm!
Ngoài tiếng nói của anh, ở bên ngoài xe, âm thanh của từng đợt sóng vỗ vào bờ cũng truyền đến.
Hứa Tịnh Nhi cứng đờ khẽ chuyển động tròng mắt, nhìn qua kính cửa xe về phía bãi cát xa xa, còn cả bờ biển đêm rộng mênh mông, ký ức cuối cùng cũng ùa về.
Cái ngày cô đồng ý kết hôn, Cố Khiết Thần đã chặn đường cô ở cửa bệnh viện, lái xe đưa cô đến bờ biển này.
Lúc đó anh nói với cô: “Hứa Tịnh Nhi, nếu như cô đã muốn chơi, thì đừng có hối hận!”.
“Nhất định tôi sẽ chơi với anh, chơi cho đã thì thôi!”.
Cố Khiết Thần thấy đôi mắt của Hứa Tịnh Nhi dần mở to ra, con ngươi anh liên thu nhỏ lại, đến hô hấp cũng chậm đi vài nhịp, anh tàn nhẫn cười: “Nhớ ra rồi à?”.
Hứa Tịnh Nhi không nói gì, Cố Khiết Thần cũng không cần cô phải nói.
“Hứa Tịnh Nhi, xem ra thời gian vừa rồi, tôi quá nhân từ với cô, mới khiến cô nghĩ rằng, cô thích lấy tôi thì lấy, thích bỏ thì bỏ, coi tôi như đồ vật, chơi đùa tôi trong lòng bàn tay đúng không?
Những lời nói của anh khiến Hứa Tịnh Nhi sững sờ.
Từ trước đến giờ cô chưa bao giờ nghĩ như vậy, cũng không thể nghĩ như vậy, bất kể là trước kia hay hiện tại, cô chưa bao giờ trêu đùa anh trong lòng bàn tay, lại càng không coi khinh anh.
“Cố Khiết Thần, không phải…”
Cô muốn nói mình không có ý đó, nhưng mới nói được mấy chữ, Cố Khiết Thần đã bóp cằm cô mạnh hơn, khiến cô đau đến mức rên lên, không thể nói hết câu.
Cô nhìn sự mỉa mai và khinh thường trong mắt Cố Khiết Thần, bỗng chốc hiểu ra, anh không muốn nghe lời giải thích của cô, anh đã nhận định mọi hành động của cô là đang trêu đùa anh.
“Hứa Tịnh Nhi, là cô cưỡng ép làm đám cưới này, ép hai chúng ta trói buộc với nhau, bây giờ cô lại muốn giải thoát? Cô nghĩ Cố Khiết Thần tôi là kẻ cô gọi đến là đến, đuổi đi là đi sao?”.