Chương 117
Uống nhiều rượu rồi, anh ta đứng lên, nói với đám bạn: “Tôi đi giải quyết một chút, về rồi chiến tiếp!”.
Anh ta đi xiêu vẹo đến nhà vệ sinh, trên đường đi lại nhìn thấy một cô gái giống hệt với Hứa Tịnh Nhi. Cô mặc trang phục của nhân viên phục vụ, lén lút đứng ở góc tường cua một lát, sau đó lặng lẽ lẻn vào một căn phòng VIP.
Từ Soái dụi mắt, anh ta uống nhiều hoa mắt rồi à? Sao Hứa Tịnh Nhi lại ăn mặc như vậy xuất hiện ở đây vào nửa đêm chứ?
Anh ta cũng không quan tâm lắm, đến nhà vệ sinh giải quyết xong thì rửa tay rửa mặt, tỉnh táo được một chút, sau đó quay về theo đường cũ.
Trùng hợp trên đường trở về, anh ta lại nhìn thấy một người đàn ông đi vào căn phòng mà vừa rồi người phụ nữ giống hệt Hứa Tịnh Nhi đó vào.
Anh ta liếc sơ qua người đàn ông đó, vóc dáng cao to, cơ bắp cuồn cuộn, trên mặt còn có vết sẹo mang tính tượng trưng. Anh ta biết người này, doanh nhân mới nổi tẩy đen thành trắng: Bàng Hải!
Nhưng lời đồn về Bàng Hải không tốt, làm ăn theo phong cách tàn nhẫn của người giang hồ, người trong giới đều khinh thường hắn.
Nước giếng không phạm nước sông, Từ Soái cũng không có tính hay lo chuyện bao đồng. Anh ta nhấc chân lên, đi thẳng.
Về đến phòng mình, anh ta ngồi xuống, nhấp ngụm rượu, bỗng dưng cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Từ Soái là một người đàn ông đã hẹn hò với biết bao cô gái, các hotgirl mạng hầu như giống hệt nhau cũng không khiến anh ta không nhớ nổi mặt. Đừng nói người phụ nữ vừa rồi… thật sự là Hứa Tịnh Nhi đấy chứ?
Nếu thật sự là cô, vì sao cô lại có liên hệ với Bàng Hải, lại còn nửa đêm vào cùng một căn phòng với hắn?
Nếu là trước kia, anh ta sẽ không quan tâm, nhưng bây giờ Cố Khiết Thần có tình cảm phức tạp với Hứa Tịnh Nhi, anh ta nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng vẫn lấy điện thoại ra gọi cho Cố Khiết Thần.
…
Mấy ngày nay Cố Khiết Thần luôn không được thoải mái, ho, đau đầu. Anh không uống thuốc cũng không đi khám, còn làm việc suốt ngày đêm, dẫn đến bệnh tình ngày càng nghiêm trọng.
Lúc chuông điện thoại reo lên, anh đang nằm nghỉ ngơi trên giường ở phòng nghỉ nối liền với văn phòng. Anh cau mày, chậm rãi mở mắt ra, cầm lấy điện thoại bấm nút nghe.
“Khiết Thần, đang ở đâu đấy?”.
Tiếng ở đầu kia điện thoại rất ồn ào, Cố Khiết Thần vốn đã đau đầu, vừa bắt máy thì nghe ồn đến mức càng đau đầu hơn.
Anh xoa huyệt Thái Dương, mất kiên nhẫn nói: “Có gì mau nói!”.
“À ừ, tôi đang ở câu lạc bộ XX, hình như tôi vừa nhìn thấy Hứa Tịnh Nhi, cô ta ở cùng với Bàng Hải, cũng không biết làm gì. Anh biết đấy, Bàng Hải không phải kẻ lương thiện, nếu thật sự là Hứa Tịnh Nhi không chừng sẽ có gì nguy…”.
Chữ “hiểm” cuối cùng còn chưa nói ra, anh ta đã nghe thấy tiếng cúp máy dứt khoát ở đầu bên kia, chỉ còn lại tiếng báo máy bận tút tút tút tút.
Từ Soái chớp mắt, lại chớp mắt.
Vậy là sao? Là không muốn nghe chuyện liên quan đến Hứa Tịnh Nhi à?