Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 147



Chương 147

Tình cảm của hai người họ hòa hợp thì người trợ lý cũng thấy vui. Mỗi ngày anh ta cũng không cần phải đi làm với trái tim run rẩy, yếu đuối nữa.

Người trợ lý cảm thán xong, quay qua nhìn Tiêu Thuần thì phát hiện trước mặt trống trơn. Không biết từ khi nào mà cô đã đi mất tiêu.

Ở bệnh viện.

Hôm nay tâm trạng của Hứa Tịnh Nhi rất tốt, mấy ngày nay nằm trên giường, xương cốt cô sắp cứng đờ, nên bảo hộ lý đỡ cô ra ngoài đi dạo, phơi nắng.

Đổ một chút mồ hôi thì cô quay về phòng bệnh, uống một cốc nước to, lại đi rửa mặt rồi mới về giường.

Cô lấy điện thoại lướt một lúc, đọc các tin tức xảy ra trong mấy ngày gần đây, lúc đặt điện thoại lên tủ đầu giường, cô nhìn thấy một chồng sách được đặt ở đó.

Nghĩ đến câu chuyện hổ và tiểu hồ ly Cố Khiết Thần đọc cho cô nghe ngày hôm qua, sau đó cô ngủ quên mất, chưa nghe được kết cục, cô có chút tò mò, liền với tay lấy chồng sách. Nhưng cô giở hết mấy quyển mà không thấy quyển nào nói về hổ và hồ ly.

Kỳ lạ thật…

Hứa Tịnh Nhi quay sang hỏi hộ lý: “Ở đây thiếu một quyển sách đúng không?”.

Hộ lý nhìn một cái rồi gật đầu: “Đúng là thiếu một quyển, nhưng tôi không động đến, liệu có phải là Cố tổng cầm đi không?”.

Hứa Tịnh Nhi bĩu môi, đang yên đang lành Cố Khiết Thần cầm quyển truyện đi làm gì chứ? Lẽ nào ngay cả kết cục của câu chuyện cũng không muốn cho cô đọc sao?

Khốn kiếp!

Thấy vẻ mặt Hứa Tịnh Nhi không vui, hộ lý vội vàng nói: “Hay cô muốn đọc cái gì, để tôi đi tìm cho cô”.

“Thôi bỏ đi”, cô cũng không có tâm trạng để đọc nữa.

Điện thoại vang lên tinh tinh, Hứa Tịnh Nhi đặt chồng sách về tủ đầu giường, tiện tay lấy điện thoại, nhìn lướt qua, là Tiêu Thuần gửi tin nhắn Zalo cho cô.

[Thuần Thuần Trỗi Dậy]: Xin lỗi nhé, dạo này mình mới đi làm, bận tối tăm mặt mũi, còn chẳng biết cậu bị bệnh, lúc trợ lý của anh Khiết Thần nói mình mới biết. Sao rồi? Đã đỡ hơn chưa?

[Tịnh Nhi Bé Nhỏ]: Đỡ nhiều rồi, cậu đừng lo.

Bên kia nhanh chóng trả lời.

[Thuần Thuần Trỗi Dậy]: Không được, mình không tận mắt nhìn thấy thì không yên tâm. Ngày mai mình đến thăm cậu, muốn ăn gì uống gì chơi gì cứ nói, mình mang cho cậu.

Hứa Tịnh Nhi không khỏi bật cười.

[Tịnh Nhi Bé Nhỏ]: Không cần đâu, ngày mai mình xuất viện rồi, thôi thì cậu chờ mình khỏe rồi mời mình ăn một bữa đã đời đi.

[Thuần Thuần Trỗi Dậy]: Đừng nói là một bữa, bao nhiêu bữa cũng được, nhưng vẫn phải đến bệnh viện. Nếu vậy thì ngày mai mình đến đón cậu xuất viện.

Hứa Tịnh Nhi đang định trả lời thì phía bên kia lại gửi tiếp tin nhắn đến.

[Thuần Thuần Trỗi Dậy]: Không được từ chối!

Hứa Tịnh Nhi biết rõ tính cô ấy, cũng xóa chữ từ chối đi, đổi thành: Được, mình chờ cậu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.