Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 308



Chương 308

Mặc dù lúc anh và cô kết hôn, anh vô cùng tức giận, nhưng trong lòng anh rất rõ, anh không hề kháng cự, nếu không, chẳng ai ép được anh cả.

Chỉ là anh không chịu thừa nhận, thật ra anh vẫn luôn chờ cô quay về, chờ đợi Hứa Tịnh Nhi của ngày xưa, mạnh dạn nói với anh rằng: “Cố Khiết Thần, em muốn lấy anh”.

Cho dù sau khi cưới, hai người họ giày vò nhau, anh cũng chưa một lần có cái suy nghĩ sẽ ly hôn.

Lời nói của Cố Khiết Thần khiến trái tim Hứa Tịnh Nhi run rẩy.

Cô chưa từng nghĩ, Cố Khiết Thần lại không có ý định ly hôn… Cho dù không yêu cô, cho dù có ghét cô đến vậy, cũng muốn trói buộc với cô cả đời ư? Tại sao?

Cô không cho rằng Cố Khiết Thần là người sẽ cam tâm tình nguyện nghe theo ông nội sắp xếp!

Cố Khiết Thần cụp mắt xuống, giấu đi toàn bộ cảm xúc nơi đáy mắt, anh trầm lặng vài phút, đến khi nói ra câu tiếp theo, đã trở về dáng vẻ lạnh nhạt mọi khi, còn mang theo chút bạc bẽo.

“Hứa Tịnh Nhi, tôi không thích mấy trò ngoại tình, tôi cũng không nuôi con riêng, con của Cố Khiết Thần tôi, người thừa kế tương lai của nhà họ Cố, bắt buộc phải do vợ của tôi sinh ra!”.

Cố Khiết Thần nhếch mép, ngón tay lạnh lẽo giữ chặt cằm của Hứa Tịnh Nhi, đôi môi hé mở, tiếp tục nói: “Cô không muốn có con cũng được, trả tiền đi!”.

Trả tiền…

Đổi chủ đề nhanh đấy, Hứa Tịnh Nhi bị vướng vào sự ép buộc trong câu nói đó, có vẻ không kịp phản ứng, mơ màng nhìn Cố Khiết Thần.

Ngón tay của Cố Khiết Thần khẽ dùng lực, khiến cô phải đưa tay lên, ánh mắt anh nhìn thẳng vào Hứa Tịnh Nhi, giọng nói lạnh lùng như trên bàn đàm phán: “Nếu như cô đã muốn ra điều kiện hôn nhân với tôi, vậy tôi với cô cùng bàn!”.

“Tôi không thiếu một tỷ đó, nhưng tôi không làm từ thiện. Tôi không có nghĩa vụ đợi cô trả dần, cho dù tôi có thể gia hạn cho cô, ông nội cũng không đợi được”.

“Nếu cô thật lòng muốn trả tiền, tôi cho cô hai lựa chọn! Một là trả ngay lập tức, hai…”, giọng nói của Cố Khiết Thần dừng lại một lúc, hơi đè thấp xuống: “Cô trả cho tôi một đứa bé”.

Hứa Tịnh Nhi luôn cảm thấy tài ăn nói của mình đã được tính là không tồi, nhưng mỗi lần đối diện với Cố Khiết Thần, cô luôn thua một cách triệt để.

Anh không nói thì thôi, một khi nói là mỗi câu mỗi chữ đều tấn công vào điểm yếu của cô. Cô không có lời nào để đáp trả, không thể phản bác một câu.

Cũng phải, chuyện mà Cố Khiết Thần muốn làm, chuyện nào mà không thuận lợi kia chứ?

Nhưng Cố Khiết Thần muốn cô sinh em bé trả món nợ một tỷ, chẳng phải đồng nghĩa cô lấy con mình ra làm công cụ sao?

“Đương nhiên, cô sinh con rồi, ly hôn hay không tùy cô. Cô muốn ở, tôi không ngại, cô muốn đi, tôi cũng không sẽ không giữ! Nhưng con của tôi cần có mẹ, nhà họ Cố cũng cần có nữ chủ nhân”.

Giọng nói anh bình thản, nhưng lại chứa đựng sự uy hiếp vô cùng lạnh lùng vô tình.

“…”.

Nếu cô thật sự sinh con thì làm sao có thể rời đi nữa? Huống hồ, ý tứ trong lời nói của anh đã rõ ràng như vậy, một khi bọn họ ly hôn, anh sẽ tái hôn. Đến lúc đó, con của cô sẽ giao vào tay người phụ nữ khác, phải gọi người phụ nữ khác là mẹ.

Làm sao cô có thể đồng ý? Cho nên cô hoàn toàn không có lựa chọn!

Cố Khiết Thần quả không hổ danh là doanh nhân, cũng không hổ là người đàn ông có bằng luật sư, mọi thứ đều tính toán chuẩn xác. Một khi cô bước vào đó thì sẽ bị nhốt vào lồng, không thể thoát khỏi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.