Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 327



Chương 327

Tầm chục giây sau, đôi mắt đờ đẫn của anh mới bắt đầu chuyển động. Anh lên tiếng bằng giọng khàn khàn: “Nhờ bác sĩ tới đi”.

Trợ lý Lâm thở phào, vội chạy đi gọi bác sĩ.

Tiêu Thuần im lặng nhìn Khiết Thần. Trước khi nước mắt rơi xuống, cô ấy đã kịp quay người nhìn về phía cửa sổ. Thế rồi, khi lưng cô đối diện mặt anh, cô đã khóc như mưa.

Hứa Tịnh Nhi mơ một giấc mơ dài. Trong mơ, những hình ảnh mập mờ hiện ra.

Trong mơ cô nhìn thấy lần đầu tiên cô biết được tin từ bố mẹ, đó là cô đã có hôn ước. Lúc cô biết mình đã có chồng chưa cưới thì cô còn nhỏ lắm, còn chưa biết gì.

Bố mẹ nói rằng, chồng chưa cưới của cô tên là Khiết Thần. Sau này đó sẽ là người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời cô.

Một người còn chưa biết hết mặt chữ như cô khi đó đã phải mở từ điển, tìm ra hai chữ và cũng là tên Khiết Thần. Sau đó cô còn vẽ cả vào cuốn sách.

Lần đầu tiên cô và Khiết Thần gặp mặt thật không lấy gì làm vui vẻ.

Buổi tối hôm đó, sau khi cô về nhà thì thấy hai trang giấy trong từ điển có tên Khiết Thần đã bị xé rách, vo thành cục và vứt vào thùng rác.

Lúc đó cô cảm thấy hết sức kiêu ngạo. Cô thấy, anh không thích tôi thì đương nhiên tôi cũng không thích anh.

Thời gian trong giấc mơ lướt qua thật nhanh. Chớp mắt đã đến khoảng thời gian học đại học. Trường đại học mà cô thi chính là do bố mẹ bảo cô chọn, sau này cô mới biết…

Sau này cô mới biết, vì Khiết Thần học ở trường đại học đó nên bố mẹ hi vọng trong khoảng thời gian hai người học cùng trường có thể vun đắp thêm tình cảm.

Thực ra cô không quá mong muốn học cùng trường với Khiết Thần. Cô không muốn để Khiết Thần cảm thấy rằng cô đã bị từ chối rồi mà còn mặt dày bám lấy anh.

Thế nhưng ván đã đóng thuyền, cô cũng hết cách. Ngày thường cô cố gắng tránh đủ các cách để phải chạm mặt anh.

Thế nhưng vận mệnh luôn kỳ lạ như vậy đấy. Càng không muốn gặp thì lại càng chạm mặt.

Mỗi lần gặp anh, trái tim cô cứ thế đi theo anh. Thậm chí, cô không biết vì sao mà hình bóng anh đã khắc sâu trong trái tim mình.

Rốt cuộc thì cô đã rung động từ khi nào vậy?

Có lẽ là do thi thoảng vào buổi tối, khi cô đi ngang qua phòng piano của trường thấy Khiết Thần đang ngồi trước cây đàn, những ngón tay dài của anh lướt nhẹ rồi nhảy múa trên bàn phím, mái tóc anh bay nhẹ, anh khẽ mỉm cười. Cô thấy rung động.

Cũng có thể là do cô nhìn thấy anh với khuôn mặt lạnh băng nhưng lại ôm con mèo nhỏ bị thương bên đường lên và băng bó cho nó. Cô lại rung động.

Cũng có thể là sau lần bị bố mẹt mắng, cô chạy về trường, đau khổ ngồi khóc bên chiếc ghế bên đường, anh đi ngang qua đưa cho cô một chiếc khăn tay. Cô rung động nhiều hơn.

Cô biết khi đó Khiết Thần không nhận ra cô. Chẳng qua anh có ý tốt. Trong mắt anh có lẽ cô cũng giống như con mèo nhỏ bị thương hôm trước. Thế nhưng….cô thì đã bắt đầu rạo rực con tim rồi.

Đương nhiên không chỉ có từng đó, mà còn có rất nhiều điều khác nữa…

Tất cả từng chút một tích tụ lại, trở thành tình yêu…và cũng trở thành dũng khí để cô ở bên anh khi Khiết Thần xảy ra tai nạn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.