Chương 54
Cảnh vệ nhìn đồng hồ, đã sắp mười hai giờ.
Xét đến sự an toàn, anh ta vẫn tiến tới hỏi cô: “Cô gái, đã muộn thế này rồi, sao cô không về nhà? Cô ở tòa nào?”.
Về nhà sao?
Hứa Tịnh Nhi ngẩng đầu lên, ngẩn ngơ nhìn ánh mắt quan tâm của cảnh vệ. Cô bỗng nhiên nở nụ cười, nhỏ giọng đáp: “Nhà tôi không phải ở đây”.
Rõ ràng cô đang cười, nhưng lại toát ra sự buồn bã khó hiểu, khiến người ta không khỏi xót xa.
Cảnh vệ nhất thời không nói được lời nào.
…
Trợ lý lái xe đưa Cố Khiết Thần về nhà.
Anh ta lái xe vào trong, từ xa xa nhìn thấy Hứa Tịnh Nhi vợ mới cưới của Boss và cảnh vệ đang đứng ở bên ghế dài, không biết đang nói chuyện gì. Anh ta lái về phía đó theo bản năng.
Xe tiến tới gần, trợ lý dừng lại, hạ cửa sổ xe xuống, đang định gọi Hứa Tịnh Nhi.
Không ngờ lời cô nói với cảnh vệ lại truyền vào tai trợ lý và Cố Khiết Thần đang ngồi ở hàng ghế sau một cách rõ ràng.
Nụ cười của trợ lý cứng đờ.
Anh ta biết chuyện giữa Cố tổng và Hứa Tịnh Nhi, năm xưa hai người cũng từng gắn bó keo sơn, ngọt ngào vô cùng. Chỉ là anh ta cũng không hiểu, vì sao ba năm trước Cố tổng đột nhiên thay đổi thái độ, từ hôn với Hứa Tịnh Nhi.
Mặc dù giờ đây Cố tổng kết hôn với Hứa Tịnh Nhi vì ông cụ, nhưng mấy năm nay anh ta đi theo Cố Khiết Thần, biết rõ Cố tổng không thể nào chịu sự khống chế hay sai khiến của người khác. Cho nên, Cố tổng đồng ý lấy Hứa Tịnh Nhi chưa chắc đã hoàn toàn không có chút tình nguyện nào.
Cố tổng và cô Hứa từng ngọt ngào như vậy, có thời gian anh ta còn cho rằng, tuy đây là hôn nhân mang tính liên hôn gia tộc, nhưng cũng có xen lẫn tình yêu thật lòng của hai người. Vậy mà không ngờ hai người lại đi đến mức này.
Rõ ràng bọn họ đã kết hôn, nhưng Cố tổng lại chán ghét cô Hứa, còn cô Hứa hình như cũng chỉ kết hôn vì sính lễ một tỷ kia. Nếu không, sao lại nói ra câu “nhà tôi không phải ở đây” chứ.
Nói cách khác, dù cô Hứa đã kết hôn với Cố tổng, nhưng cô không xem Cố tổng là chồng, không xem nơi này là nhà cô.
Anh ta có thể cảm nhận được trên người Cố tổng ở hàng ghế sau toát ra hơi lạnh. Trên trán anh ta toát mồ hôi hột, chỉ muốn chặt đứt bàn tay lái xe đi lung tung của mình.
Anh ta không dám quay đầu nhìn vẻ mặt của Cố tổng lúc này, chỉ có thể im lặng, hô hấp chầm chậm, cố gắng biến mình thành một người vô hình.
…
Hứa Tịnh Nhi lấy điện thoại ra xem giờ, đã qua mười hai giờ, Cố Khiết Thần vẫn chưa về.
Xem ra hôm nay anh sẽ không về nhà, cô có thể yên tâm trở về căn hộ rồi.
Sự cô đơn trong đáy mắt cô giảm bớt, cô nói với cảnh vệ bằng giọng nhẹ nhàng: “Tôi ở căn số sáu, bây giờ tôi lên trên đây”.
Cô không nói là về nhà, chỉ nói là lên trên.
Nói xong, không đợi cảnh vệ phản ứng lại, cô đã đi vòng qua anh ta.