Chương 59
Sau khi cô về nước đã không còn tới nữa. Bởi vì theo bản năng cô muốn tránh tới những nơi gợi lại ký ức xưa cũ.
Cô đỗ xe, đẩy cửa bước ra, nhìn cánh cửa quen thuộc, một cảm giác khó nói nên lời trỗi dậy trong lòng cô.
Sau khi Hứa Tịnh Nhi bước vào thì người quản lý bước tới đón tiếp. Nhìn thấy cô người này cười nói tươi bưởi: “Cô Hứa, đã lâu không gặp, gần đây cô khỏe không?”
Hứa Tịnh Nhi khẽ gật đầu.
Bởi vì Tiêu Thuần đã gọi điện trước dặn dò rồi nên người quản lý bèn đưa cô tới một phòng bao Vip, rót trà cho cô rồi cung kính lui ra.
8h15 phút, cánh cửa được mở ra. Một cô gái cuống cuồng bước vào đi tới trước mặt Hứa Tịnh Nhi, giành lấy cốc trà trên tay cô và uống cạn.
“Khát chết đi được! Tắc đường quá!”
Thành phố tắc đường là chuyện thường ngày ở huyện. Hứa Tịnh Nhi chỉ khẽ cười.
Bao năm qua, tính cách Tiêu Thuần vẫn như vậy, vẫn cứ hừng hực như thế.
“Tịnh Nhi, chớ cậu chết đi được!”
Tiêu Thuần không nhiều lời cứ thế ôm chầm lấy Hứa Tịnh Nhi.
“Cái đồ vô lương tâm này, ba năm mất tăm mất tích, cậu còn biết đường về nước cơ đấy!”
Đã lâu không gặp, Hứa Tịnh Nhi cũng rất nhớ cô ấy nên cũng đáp lại bằng một cái ôm hào phóng.
Tiêu Thuần gọi một bàn ăn đồ sộ, còn khui chai rượu vang hảo hạng, hai người ngồi vừa ăn vừa uống vừa hàn huyên chuyện cũ.
“À phải rồi”, Tiêu Thuần nho nhã lắc nhẹ ly rượu, cụng ly với Hứa Tịnh Nhi và cười nói: “Mình còn chưa chúc mừng cậu đấy, chúc cậu có cuộc hôn nhân vui vẻ nhé”.
Hứa Tịnh Nhi không bất ngờ trước lời nói của cô ấy. Với mối quan hệ của cô ấy và ông cụ Cố cùng với Khiết Thần thì việc cô ấy biết về chuyện kết hôn của họ là điều hết sức bình thường.
Tiêu Thuần thở dài: “Thật không ngờ ba năm trước anh Khiết Thần như vậy mà cuối cùng thì cậu vẫn gả cho anh ấy!”
Hứa Tịnh Nhi nhìn xuống, không nói gì.
Tiêu Thuần hình như ý thức được mình đã nói sai nên nhìn cô với vẻ xin lỗi: “Tịnh Nhi, xin lỗi. Cậu cũng biết con người mình chẳng biết nói tránh, mình không cố ý, để mình tự tát mình trừng phạt nhé”.
Vừa nói, cô vừa đưa tay lên rồi tát vào miệng mình mấy cái.
Thấy vậy, Hứa Tịnh Nhi vội vàng chộp lấy cổ tay cô ấy: “Được rồi, mình không sao. Huống hồ, những gì cậu nói đều là thật”.
Cô biết Tiêu Thuần là người thẳng thắn, luôn nói mà chẳng để tâm nên đã quen rồi.
Nghe cô nói vậy, Tiêu Thuần mới thở phào. Cô ấy cầm ly rượu nhấp một ngụm và nói: “Mình nghe nói đám cưới của hai người là do ông nội đẩy thuyền hả? Trước đây cậu luôn mong được gả cho anh ấy, giờ ước nguyện đã thành hiện thực nên chắc chắn là rất hạnh phúc đúng không?”
Đúng như ước nguyện sao? Hạnh phúc sao? Những từ này chẳng khác gì kim đâm vào ngực Hứa Tịnh Nhi.