Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 599



Chương 599

Nhưng lúc này không khí đã đúng ý cô rồi, cơ hội ngay trước mắt, kiểu gì cô cũng phải nắm được cơ hội này.

Đúng lúc cô nhìn thấy 100m phía trước có một công viên nhỏ, lúc này cũng không còn sớm, nên không còn mấy người, đêm khuya thanh vắng, là nơi thích hợp để nói chuyện.

Cô giơ tay chỉ về phía trước: “Khiết Thần, chúng ta vào công viên kia đi dạo một lát rồi về”.

Cố Khiết Thần đương nhiên là chiều theo: “Được”.

Gió đêm vẫn có chút lạnh, bây giờ Hứa Tịnh Nhi không còn chịu được lạnh như trước, cả người co rúm lại. Cố Khiết Thần thấy thế thì nhíu mày, sau đó giơ tay ra kéo cô vào lòng.

Hứa Tịnh Nhi cũng không khách sáo, dựa vào người anh, sau đó ngẩng đầu lên, lấy hết dũng khí, nói: “Khiết Thần, em có chuyện muốn hỏi anh”.

Cố Khiết Thần cúi xuống nhìn cô: “Chuyện gì?”.

“Có phải anh…”

Mới nói được ba chữ thì điện thoại của Cố Khiết Thần bất ngờ đổ chuông, ngắt lời cô.

Cố Khiết Thần lấy điện thoại ra xem, thấy là bên nhà tổ gọi tới, liền nghe máy luôn. Vừa nghe thấy bên kia nói, anh liền lập tức biến sắc.

Hứa Tịnh Nhi thấy anh như vậy, cũng không khỏi nhíu mày, hỏi: “Khiết Thần, xảy ra chuyện gì vậy? Có phải ông nội làm sao không?”.

Lúc nãy cô cũng liếc thấy màn hình điện thoại.

Cố Khiết Thần tắt điện thoại xong, vẻ mặt vẫn nghiêm trọng, chỉ giải thích đơn giản với cô: “Vừa nãy ông nội bất ngờ ngã từ trên cầu thang xuống”.

“Cái gì?”, Hứa Tịnh Nhi kinh ngạc đến mức lấy tay che miệng.

“Chúng ta đến bệnh viện”.

“Vâng”.

Cố Khiết Thần nắm tay Hứa Tịnh Nhi, xoay người chạy ra ngoài, đến bên chiếc xe trợ lý Lâm đỗ ở lề đường. Anh mở cửa hàng ghế sau, đỡ Hứa Tịnh Nhi ngồi vào trước rồi mới chui vào sau, trầm giọng nói: “Trợ lý Lâm, đến bệnh viện X, nhanh lên!”.

Anh bỗng nhiên bảo đến bệnh viện, khiến trợ lý Lâm cảm thấy rất ngạc nhiên, nhưng vừa rồi thấy bọn họ vội vàng chạy tới, lúc này vẻ mặt cũng đều nghiêm trọng, anh ta mơ hồ đoán được đã xảy ra chuyện gì, đương nhiên không dám nhiều lời, đáp vâng rồi khởi động máy, đạp chân ga, chiếc xe phóng vút đi.

Bây giờ đã là mười rưỡi tối, trên đường có khá ít xe, chiếc xe đi thẳng một lèo đến bệnh viện mà không gặp trở ngại gì.

Cố Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi xuống xe, đi thẳng về phía phòng phẫu thuật. Cố Khiết Thần vẫn nắm tay Hứa Tịnh Nhi, tuy vẻ mặt anh không thể hiện nhiều cảm xúc, nhưng Hứa Tịnh Nhi vẫn cảm nhận được bàn tay anh đang khẽ run rẩy.

Hứa Tịnh Nhi chỉ nắm tay anh chặt hơn nữa, yên lặng truyền thêm sức mạnh cho anh.

Cửa phòng phẫu thuật.

Chú Lâm và cô Lâm đang trực ở đó, vẻ mặt đều sốt ruột lo lắng, thấp thỏm bất an đi qua đi lại.

Cô Lâm mắt tinh, nhìn thấy bóng dáng Cố Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi chạy đến đây, liền lập tức tiến lên đón, túm lấy cánh tay Cố Khiết Thần, giọng nói cũng lạc đi: “Cậu chủ, tôi xin lỗi, tất cả là tại tôi, là tại tôi không chăm sóc ông chủ cẩn thận, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.