Chương 72
Hứa Tịnh Nhi cố nén cảm xúc đang dâng lên trong lồng ngực. Cô hít một hơi thật sâu, nỗ lực điều chỉnh giọng nói của mình và trả lời: “Chúng cháu sống tốt ạ. Anh ấy đối với cháu…cũng tốt ạ”.
Dù cô giỏi giấu diếm nhưng một người hiểu rõ tính tình cháu trai mình như ông cụ thì đương nhiên vẫn cảm thấy nghi ngờ: “Tịnh Nhi, cháu không cần che giấu cho thằng nhóc đó. Nếu nó ăn hiếp cháu thì cứ nói với ông, ông sẽ đánh gãy chân nó!”
Hứa Tịnh Nhi vốn vẫn còn cảm thấy đau lòng cũng lập tức phải bật cười khi nghe giọng điệu như bảo mẫu của ông cụ.
Người không biết lại tưởng cô mới là cháu gái của ông còn Khiết Thần là được nhặt về.
Hứa Tịnh Nhi bình tĩnh lại: “Thưa ông, thật sự là không có ạ. Chúng cháu rất tốt”.
Ông cụ không truy cứu nữa chỉ nói: “Hai đứa sống tốt là ông yên tâm rồi. Nếu đã vậy cuối tuần cháu về cùng Khiết Thần, ông muốn người trong nhà đều biết, cháu là cháu dâu mà ông cưới về đàng hoàng. Là nữ chủ nhân của nhà họ Cố này”.
Hứa Tịnh Nhi biết một người như ông cụ Cố dù tuổi đã cao nhưng vẫn vô cùng minh mẫn. Không phải là người mà cô có thể nói vài lời là qua mắt được.
Cô nói cô và Khiết Thần sống tốt, ông cụ không truy cứu, không có nghĩa là ông tin mà là ông muốn tận mắt nhìn thấy.
Nếu như cô từ chối buổi tiệc gia đình lần này hoặc là Khiết Thần không chịu đưa cô ra mắt thì tình cảm của họ tốt hay không nhìn là sẽ biết ngay.
Thế nhưng…cô phải làm thế nào mới khiến Khiết Thần dẫn cô tới buổi tiệc đây?
Cô còn đang suy nghĩ thì ông cụ đã bổ sung thêm một câu: “Tịnh Nhi, hay là để ông gọi điện cho Khiết Thần!”
“Đừng ạ…”, Hứa Tịnh Nhi bị doạ tới mất hồn, chẳng cả nghĩ ngợi cứ thế nói luôn.
Lần trước do mẹ cô tới nói với ông cụ mà ông cụ đã ép Khiết Thần phải về. Chính vì thế anh mới ức hiếp cô một cách vô tình như vậy. Nếu lần này ông cụ lại gọi điện thoại nữa thì chẳng phải sẽ khiến Khiết Thần cho rằng cô đang lợi dụng ông cụ ép anh đưa cô về nhà dự tiệc hay sao?
Cô không muốn chịu đựng thêm cơn lửa giận của anh nữa.
Có điều, cô cũng ý thức được rằng phản ứng của mình hơi quá khích, sợ lại khiến ông cụ sinh nghi nên cô cười miễn cưỡng và giải thích: “Ý của cháu là…Đợi tối Khiết Thần về cháu nói với anh ấy là được ạ, không cần phiền đến ông đâu ạ”.
“Thôi được, cuối tuần ông ở nhà đợi hai đứa. Ông sẽ bảo cô Lâm chuẩn bị những món mà cháu thích ăn nhất”.
“Cảm ơn ông”.
Sau khi tắt máy, Hứa Tịnh Nhi khẽ day trán. Cô tạm thời đã hòa hoãn được ông cụ nhưng về phía Khiết Thần cô thực sự không có tự tin.
Tiêu Thuần đã thanh toán xong. Cô ấy mua hai đôi, xách một túi đưa cho Hứa Tịnh Nhi: “Thẻ của chồng không cho cậu quẹt thì lấy thẻ của người chị em này quẹt”.
Hứa Tịnh Nhi cười, nhận lấy cái túi từ tay Tiêu Thuần không chút khách khí: “Cảm ơn nhé người chị em”.
Cô biết tính cách của Tiêu Thuần. Nếu cô từ chối thì Tiêu Thuần sẽ không vui. Vì vậy cô vui vẻ nhận lấy. Dù sao thì quà cáp cũng có qua có lại, cô cũng sẽ tìm cơ hội tặng lại Tiêu Thuần.
Lúc hai người bước ra khỏi cửa hàng thì quảng trường đang tổ chức hoạt động, còn mời cả các ngôi sao góp mặt nên đã thu hút không ít người đứng xem. Ngoài ra còn có cả fan hâm mộ khiến cho khu vực sân khấu chật kín người.
Hứa Tịnh Nhi tò mò nhìn lên thì thấy Tô Tử Thiến với cơ thể quyến rũ nổi bật.