Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 783



Chương 783

“Chuyện này…”, đội trưởng nhíu mày nghĩ ngợi: “Tối hôm qua tình hình quá hỗn loạn, tôi thật sự không chú ý tới là đội viên nào đã phát hiện ra trước”.

Anh ta nói rồi, quay đầu nhìn một người khác: “Cậu có biết là ai không?”.

Người khác cũng sững người, lắc đầu: “Tôi không chú ý tới, các cậu thì sao?”.

Những người khác cũng nhìn nhau rồi lắc đầu, bày tỏ không phải mình.

Lúc này, những người cứu hộ khác cũng đi vào, đội trưởng hỏi bọn họ: “Tối hôm qua, trong các cậu ai phát hiện ra cô Hứa và anh Zoe đầu tiên?”.

Những người cứu hộ khác lần lượt lắc đầu.

Đội trưởng lập tức bật cười: “Sao thế, đám nhóc này, trước kia có công lao thì tranh nhau nhận, bây giờ làm việc tốt lại trốn tránh?”.

Một trong số họ đáp: “Có lẽ lúc đó quá hỗn loạn, mình có phải người đầu tiên phát hiện ra hay không cũng không rõ nữa. Dù sao tôi chỉ nhớ là một người anh em đột nhiên la lên, bảo là tìm thấy người rồi, thế là chúng tôi đều qua đó, sau đó vội vàng cứu người, hoàn toàn không chú ý ai ra ai”.

Hỏi một vòng cũng không hỏi được đáp án, đội trưởng nhìn Hứa Tịnh Nhi với ánh mắt hơi áy náy: “Cô Hứa, thật ngại quá, lúc cứu hộ là vậy, mọi người chỉ nghĩ tới việc cứu người, những chuyện khác không chú ý quá nhiều”.

Hứa Tịnh Nhi gật đầu, bày tỏ mình hiểu: “Không sao, dù có thế nào, các anh cũng là ân nhân cứu mạng của tôi và anh Zoe, hi vọng bữa cơm này các anh có thể ăn ngon uống ngon, hết sức cảm ơn các anh”.

Cô còn chuẩn bị khom lưng, đội trưởng nhanh tay lẹ mắt ngăn lại: “Cô Hứa, đủ rồi đủ rồi, cô còn như vậy nữa chúng tôi rất ngại”.

Hứa Tịnh Nhi đành thôi: “Vậy các anh ăn đi, tôi không làm phiền nữa, tôi về trước đây”.

“Được, tạm biệt”.

Các đội viên đều vẫy tay nói tạm biệt Hứa Tịnh Nhi, cô mỉm cười gật đầu, rời khỏi văn phòng.

Tuy mưa to gió lớn đã ngừng, nhưng trong không khí vẫn có mùi ẩm ướt. Hứa Tịnh Nhi men theo con đường đá nhỏ quay về tòa nhà chính. Trên trời có chiếc máy bay bay qua, cô vô thức ngẩng đầu lên, tầm nhìn di chuyển theo chiếc máy bay đó, cho đến khi nó biến mất trong tầng mây.

Về đến phòng, Hứa Tịnh Nhi nửa dựa người vào đầu giường, cầm điện thoại, mở danh bạ ra, ngón tay lướt trên màn hình, cuối cùng dừng ở một số điện thoại trên đó.

Cô nhìn chằm chằm số điện thoại đó, ngón tay di chuyển đến nút gọi, muốn bấm lại thôi. Lần lữa cả nửa tiếng đồng hồ, cô nặng nề thở ra một hơi, ném điện thoại lên giường.

Thôi bỏ đi.

Cho dù người đầu tiên phát hiện ra cô có phải giống như trong suy đoán của cô hay không, cô cũng không muốn đi tìm chân tướng nữa.

Hứa Tịnh Nhi kéo chăn lên, trùm qua đầu, nhắm mắt lại tiếp tục ngủ bù.

Sáng sớm ngày hôm sau.

Hứa Tịnh Nhi cả đêm không mộng mị, ngủ một giấc ngon lành, tinh thần tốt hơn ngày hôm qua rất nhiều. Cô đến phòng tắm rửa mặt, xong xuôi ra ngoài thấy ánh nắng ngoài trời hôm nay rất tốt, thế là thay một bộ quần áo thoải mái, chuẩn bị xuống lầu ăn sáng, sau đó đi dạo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.