Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi

Chương 86



Chương 86

Bỗng nhiên, anh ta cảm thấy có ai đó kéo ống tay áo của mình lại.

Anh ta quay đầu thì thấy Tô Tử Thiến đang nhìn mình trông hết sức đáng thương. Cô ta mở miệng, nghẹn ngào nói ra vài từ: “Bộ dạng này của tôi, đi thế nào đây…”

Trên người cô ta chỉ quấn độc một chiếc khăn. Nếu như này đi ra ngoài, bị người khác chụp được thì cô ta còn mặt mũi nào gặp người đời nữa?

Từ Soái chau mày, cuối cùng dùng vẻ nghĩa hiệp cởi áo vest trên người ra đưa cho cô ta. Sau đó anh ta sải bước đi trước.

Khiết Thần nằm trên giường. Tác dụng của thuốc khiến toàn cơ thể anh căng cứng và nóng hừng hực. Từng cụm lửa cứ trỗi dậy bên trong khiến anh không khỏi chau mày.

Anh nghĩ tới mùi hương quyến rũ khi nãy của Tô Tử Thiến ngay trước mặt mình không ngừng kích thích khứu giác của anh.

Anh để mặc cho dục vọng thiêu đốt bản thân, cứ thế đè cô ta xuống giường, thậm chí còn cho phép mình hôn cô ta.

Điều nực cười là dù thuốc có tác dụng cực mạnh, dù cơ thể anh như muốn nổ tung thì anh cũng không thể nào hôn được Tô Tử Thiến chứ đừng nói tới việc làm chuyện đó.

Lúc đó, anh đang nghĩ gì vậy?

Lúc đó, trong đầu anh chỉ toàn là hình ảnh trước đây giữa anh và Hứa Tịnh Nhi.

Hứa Tịnh Nhi chống hông, ngón tay nhỏ nhắn của cô dí vào vai anh. Cô tức giận nói: “Khiết Thần, sao anh có thể ngắm người phụ nữ khác? Cô ta đẹp bằng em sao? Cô ta quyến rũ hơn em sao? Cô ta đáng yêu hơn em sao?”

Hết cương cô lại chuyển sang nhu.

Hứa Tịnh Nhi tiến sát tới, ôm lấy eo anh, dụi tới dụi lui như một con mèo nhỏ. Sau đó ngẩng đầu nhìn anh với đôi má đỏ hây hây như em bé: “Khiết Thần à Khiết Thần, sao anh có thể ngắm người phụ nữ khác được chứ? Anh không muốn Hứa Tịnh Nhi đáng yêu của anh nữa rồi sao?”

Cũng chỉ có cô từ đầu tới cuối luôn nói chuyện với anh như vậy. Cô nói, những người khác đều gọi giống nhau nên cô phải dùng giọng điệu đặc biệt để gọi anh.

Thế mà bây giờ thì cô ấy nói gì?

“Thực ra nếu anh và Tô Tử Thiến muốn ở bên nhau thì tôi cũng có thể giấu giúp anh…”

Dục vọng trong mắt Khiết Thần dần nhạt đi. Cảm giác lạnh lẽo từ từ bao trùm khắp người anh. Anh mở mắt nhìn chăm chăm lên lên trần nhà cho tới sáng.

Người bị mất ngủ không chỉ có Khiết Thần mà còn cả Hứa Tịnh Nhi. Lúc sáng thức dậy, chân cô vừa chạm đất thì đã hoa mắt chóng mặt tới mức suýt ngã.

Cô vịn vào đầu giường đứng tại chỗ một hồi lâu. Đợi cho cơn choáng váng dần biến mất mới bước vào phòng tắm đánh răng rửa mặt.

Cô làm bữa sáng đơn giản lấp cái bụng trống rồi mở máy tính giải quyết email cấp trên gửi cho cô. Sau đó cô gọi điện cho bà Hứa, hỏi thăm tình hình hồi phục của bố mình.

Hứa Thị cũng dần hồi phục. Cô cũng không cần ngày nào cũng đến đó nữa. Chỉ có điều cô thà bận rộn chứ không muốn rảnh rang. Vì rảnh rang sẽ khiến cô cứ nghĩ tới những lời nói của Khiết Thần một cách mất kiểm soát.

Khiết Thần đã nói với cô khó nghe như vậy thì cô cũng không thể nào lại gọi điện cho anh bắt anh đưa cô về nhà họ Cố nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.