Cố Tổng Sủng Thê

Chương 192





Ai ngờ Mộc Diệp lại đưa tay tát vào mặt Ninh Thanh Trúc một cái, mà Mộc Mai vừa vặn thấy được một màn này, lập tức bị dọa sợ tại chỗ: “Hai người đang làm cái gì vậy?” “Chị dâu...” Ninh Thanh Trúc yếu ớt kêu một tiếng.
Mộc Diệp thấy Mộc Mai đi tới, lập tức thu tay của mình lại, trên mặt vẫn luôn giữ vẻ mặt khinh thường.
“Tôi không biết cô em gái này của tôi, từ bao giờ lại có nhiều người gọi là chị dâu như vậy đấy” Lấy hiểu biết của cô ta về nhà họ Cố, hai người Cố Văn và Cố Nam căn bản không có em gái, cho nên tất nhiên không thể có người gọi Mộc Mai là chị dâu được.
“Cô bé này là em họ của Cố Văn, theo lý thuyết thì có lẽ con bé cũng phải gọi Cố Nam một tiếng “Anh họ” nhỉ” Mộc Diệp hơi sửng sốt, cô ta cũng không tiếp xúc quá nhiều với người thân trong gia đình nhà họ Cố, cho nên tất nhiên cũng không thể biết Cố Văn có phải còn có một cô em họ như này hay không, nếu đây là sự thật, cô ta cứ như vậy mà đánh người khác, sợ là người nhà họ Cố tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu.

Ninh Thanh Trúc mang vẻ mặt yếu ớt đứng ở một bên, trên mặt có chút không vui, từ nhỏ tới lớn ngay cả ba mẹ đều không đánh mình, dựa vào đâu mà phải bị người phụ nữ này đánh chứ.
Mộc Diệp cũng biết nếu chuyện này, bị truyền ra ngoài thì sẽ không tốt, cho nên Mộc Diệp đành phải đi tới trước mặt Ninh Thanh Trúc: “Thật ngại quá, chị chưa từng gặp
qua em, cho nên không biết em là người nhà họ Gố, lỡ tay đắc tội, mong em rộng lượng tha thứ nhé.”
Tuy rằng ở bên ngoài, thỉnh thoảng Mộc Diệp sẽ có chút kiêu ngạo và hống hách, nhưng mà đối với chuyện này cô †a cũng không thể không xin lỗi.

Dù sao thì Ninh Thanh Trúc cũng là người của nhà họ Cố, Mộc Diệp không dám làm mích lòng tới.
Mà mặc khác, Ninh Thanh Trúc biết Mộc Diệp là bạn gái của Cố Nam, cho nên cho dù bản thân mình có gì không thoải mái, nếu tiếp tục bực bội với Mộc Diệp thì cũng không quá tốt lành.

Vì vậy phải có chừng mực, vậy là đủ rồi: "Cô Diệp không cần phải bày ra dáng vẻ này đâu, người không biết không có tội, chuyện này cứ bỏ qua đi,

chỉ có điều tôi hy vọng, lần sau cô Diệp có thể đừng có không suy nghĩ kỹ càng mà liền động tay động chân như vậy nữa”
"Đó là điều đương nhiên rồi, hai người chúng ta có thể giải trừ sự hiểu lầm và chung sống trong hòa bình là tốt
Mộc Diệp cũng từ tốn nói.

Dù sao nếu như bị Cố Nam biết được chuyện này, chỉ sợ là anh ta sẽ đắc tội với người +a, cho nên lúc này đây Mộc Diệp cũng lập tức nhịn xuống.
Nhìn thấy bộ dạng của hai người, chị một câu tôi một câu, Mộc Mai không nhịn được mà nở nụ cười, hai người kia ở bên trong một kiểu ở bên ngoài một kiểu, bề ngoài thì xin lỗi lẫn nhau, nhưng trong lòng thì không chắc là đang suy nghĩ cái gì đâu.
Mộc Mai lấy ít tài liệu trong phòng làm việc của Cố Nam,
mới vừa định lấy xong rồi thì rời đi, thế mà lại ngăn cản: "Mộc Mai, mày nói cho tao biết cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì thế hả? Vì sao đột nhiên Cố Nam lại bận như thế? Công ty đã xảy ra chuyện gì?”

Nghe đến đó, Mộc Mai lắc đầu, cô.

gạt tay của Mộc Diệp ra: "Mộc Diệp, chị đã ở bên cạnh Cố Nam rồi, thì chị nên tin tưởng anh ta”
"Nói thì ai nói chẳng được chứ, Cố ¡ Nam là một người đàn ông độc thân giàu có chạm tay vào là sẽ bỏng, nếu như tao không thể năm chắc anh ta trong lòng bàn tay, thì chỉ sợ là cũng sẽ không thể tiếp tục ở bên cạnh anh ta được nữa”
"Haha, nếu chị đã nghĩ như vậy, thì tôi đây cũng không còn lời nào hay để nói đâu” Đôi khi trong tình cảm, càng năm chặt thì lại càng không nắm được, chỉ khi cho đối phương chút tự do thì mới có thể.
"Mày...!Bây giờ mày lại muốn đến đây để dạy dỗ tao? Nếu không phải là †ao tác thành cho mày, thì sao mày có thể ở bên cạnh Cố Văn!”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.