Cố Tổng Sủng Thê

Chương 196





Hai người mới ra khỏi công ty, đã bị Ninh Thanh Trúc chặn lại, Ninh Thanh Trúc đi đến trước mặt Cố Văn, nhìn thoáng qua Mộc Mai, cẩn thận mở miệng: “Anh họ, em có một chuyện rất quan trọng muốn nói với anh, anh có thể qua đây chút được không ạ?”
Mộc Mai nhìn dáng vẻ khẩn trương của người phụ nữ đó, như sắp khóc lên vậy, có lẽ cô ta thật sự có chuyện gì đó muốn xin Cố Văn giúp đỡ nhỉ, bình thường cũng không thấy cô ta đi một mình đến tìm Cố Văn.
Mộc Mai buông xe lăn của Cố Văn ra: "Em ở trên xe chờ anh, lát nữa bảo em họ đưa anh tới đây nha”
Sau khi Mộc Mai đi mất, Ninh Thanh Trúc mới rút điện thoại di động ra: Hôm nay lúc em ở phòng làm việc của anh họ lớn đã nghe Mộc Diệp và chị dâu nói chuyện với nhau, suy nghĩ thật lâu mới quyết định nói cho anh biết một tiếng, dù sao anh và chị dâu cũng là vợ chồng, chuyện này chị dâu không nên gạt anh.”

"Rốt cuộc là cô muốn nói cái gì?”
Trên mặt Cố Văn hiện lên vẻ không vui, người phụ nữ này lại muốn bịa ra chuyện gì nữa à?.

Đam Mỹ H Văn
Ninh Thanh Trúc tìm đoạn ghi âm mà cô ta thu được trong phòng làm việc, mở lên ngay trước mặt Cố Văn.

"Mày đừng quên ban đầu là mày thay tao gả cho Cố Văn” “Đúng nhỉ, lúc trước nếu chị không tặng Cố Văn cho tôi, sao tôi có thể có được vinh hoa phú quý như hôm nay chứ?”
Sau khi Cố Văn nghe đoạn ghi âm thì chau mày, Ninh Thanh Trúc cho rằng anh họ tức giận, lập tức tiến lên an ủi: Anh họ, em biết là chị dâu thật lòng thích anh, nhưng em cũng không ngờ được hai người họ sẽ nói chuyện này, nên em liền ghi âm lại để anh biết sự thật, em không muốn anh không hay biết gì cả”

Lại không ngờ được Gố Văn sẽ giật điện thoại rồi quăng mạnh xuống đất, điện thoại lập tức chia năm xẻ bảy, dù Ninh Thanh Trúc vô cùng đau lòng điện thoại di động của mình, nhưng nhìn Cố Văn biến thành bộ dạng này thì thấy mất điện thoại cũng đáng.
"Anh họ...!Anh làm sao vậy?” Từ trước đến giờ cô ta chưa từng thấy Cố Văn đến thế, xem ra ngày hai người bọn họ chia tay không còn xa nữa.
Cố Văn ngẩng đầu hung dữ nhìn người trước mặt: Ai bảo cô ghi âm lời bọn họ nói hải": Nghe nói như thế, Ninh Thanh Trúc thiếu chút nữa không có kịp phản ứng, trên mặt lộ ra vẻ nghỉ ngờ: “Anh họ, anh nói thế là có ý gì?” "Nghe không hiểu à? Tôi nó sao cô phải ghi âm đoạn đối thoại của hai chị em bọn họ làm gì? Chẳng lẽ cô không.

biết cái gì gọi là việc riêng sao? Mộc Mai là vợ của tôi, đương nhiên là tôi biết rõ tại sao cô ấy gả cho tôi”
Cố Văn vô cùng tức giận, thật không ngờ lúc Mộc Mai đi lấy hồ sơ lại bị nghe lén, Cố Văn ghét nhất là người nghe lén sự thật, người phụ nữ này biết rõ rồi mà vân mắc phải, còn muốn nói chuyện này ra, cho rằng Cố Văn anh là một kẻ đần ư?
"Anh họ, em.. Ngay lúc ấy Ninh Thanh Trúc cũng không
biết nên nói cái gì, vốn cho là chuyện này sẽ dẫn tới vợ chồng bọn họ sẽ bất hòa, ai ngờ Cố Văn lại tín nhiệm Mộc.


Mai đến thế, chẳng lẽ Cố Văn thật sự nhịn được chuyện như vậy sao?
"Ninh Thanh Trúc, tôi cho cô biết, nếu không phải nể mặt ông nội của tôi, căn bản là tôi cũng sẽ không thừa nhận một đứa em họ như cô đâu, đúng là năm đó mẹ cô cứu mạng ông nội tôi.

Nhưng mấy năm nay ông nội tôi đã sớm trả hết tất cả ơn nghĩa rồi, cô không nên mơ mộng một bước lên trời!” Lòng dạ người phụ nữ này đủ ngoan độc, mẹ cô ta cũng không phải là người tốt lành gì..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.