Cô Trịch Ôn Nhu

Chương 3



Trời đã tối, bốn phía yên lặng một màu đen tĩnh mịch, Lục mẹ giữ Lục Tử Tranh cùng Giang Hoài Khê ở lại nhà qua đêm một bữa, Giang Hoài Khê thấy dáng vẻ Lục Tử Tranh rõ ràng có hơi do dự, nhàn nhạt khuyên nhủ: “Cậu cũng rất lâu rồi không ở cùng với dì, buổi tối cứ ở lại đây đi, sáng sớm mai tôi đến sớm một chút chở cậu về thay quần áo rồi sau đó đưa cậu đi làm, không trễ đâu.”

Lục Tử Tranh nghe vậy, lại do dự, nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Giang Hoài Khê nhíu mày hỏi: “Còn chuyện gì nữa sao?”

Lục Tử Tranh liếm liếm môi, nói: “Buổi tối cô còn bận chuyện gì nữa không?”

Giang Hoài Khê lời ít mà ý nhiều: “Không còn.”

“Vậy, vậy cô cũng ở lại đây luôn đi.” Đây là lần đầu tiên cô chủ động mời Giang Hoài Khê ngủ lại, hiển nhiên, Giang Hoài Khê chưa kịp che giấu niềm kinh ngạc và hơi sững sờ của nàng. Lục Tử Tranh giả vờ tự nhiên bổ sung thêm: “Không thì còn phải phiền phức cô tới tới đi đi, tôi, tôi cũng cảm thấy ngại mà.”

Nghe vậy, khóe miệng Giang Hoài Khê lại cong lên một nụ cười: “Hiếm khi thấy cậu ngại ngùng với tôi đấy, bây giờ nghe thế, hình như lỗ tai tôi hơi nóng lên rồi thì phải.” Nói xong lại giả vờ nghiêng đầu qua với Lục mẹ, giễu cợt nói: “Dì ơi, dì giúp con xem xem nó có đỏ lên không.”

Lục mẹ chỉ biết cười đến híp cả mắt nhìn hai người các cô.

Lục Tử Tranh xấu hổ lườm Giang Hoài Khê một cái, nói với Lục mẹ: “Mẹ, con đi tắm đây.” Nói xong, không để ý tới hai người ấy nữa, trở về phòng cầm lấy áo ngủ.

Trong phòng khách, chỉ còn lại Giang Hoài Khê và Lục mẹ đang cùng xem TV.

Lục mẹ xiên một quả táo đã được cắt gọn trên khay trà đưa cho Giang Hoài Khê, cảm khái nói: “Hoài Khê, dì còn nhớ cảnh tượng lần thứ nhất Tranh Tranh mang con về nhà, chớp mắt một cái, đã nhiều năm như vậy rồi nhỉ.”

Cái miệng nhỏ của Giang Hoài Khê cắn nhẹ một cái, cười nói: “Đúng vậy, dì à dì không biết đâu, lần đó Tử Tranh chẳng hề muốn dẫn con về nhà chút nào. Thấy dì nhiệt tình với con như thế, cậu ấy xém tí nữa tức chết rồi.” Nhớ tới dáng vẻ quật cường của Lục Tử Tranh khi ấy, trong đồng tử Giang Hoài Khê chứa đầy sự dịu dàng, thật sự là hoài niệm mà.

Lục mẹ cười cười tỏ vẻ hiểu cả: “Làm sao mà dì không biết chứ, nhưng mà Hoài Khê nè, lần đầu dì nhìn thấy con, dì đã biết con không hề có ý xấu với Tranh Tranh, dì biết con là đứa trẻ ngoan, chỉ muốn đối tốt với Tranh Tranh mà thôi.”

Giang Hoài Khê có chút sửng sốt, ăn quả táo xong, cúi đầu không nói gì.

Lục mẹ lại tiếp tục nói: “Những năm này, Tranh Tranh may mà có con làm bạn, nó vui vẻ hơn rất nhiều, con không biết nó trước đây...” Lời còn chưa dứt, bà nặng nề thở dài một hơi: “Nói chung, dì cám ơn con những năm này đã giúp đỡ Tranh Tranh, con bé có đôi khi hay khó tính, lại không biết biểu đạt bản thân thế nào. Nếu như trong những năm này, nó không hiểu chuyện hay vô tình làm tổn thương con, dì thay nó xin lỗi con.”

Giang Hoài Khê gấp gáp lắc đầu, nói: “Không có đâu ạ, dì à, con cũng phải cám ơn Tử Tranh, cậu ấy cũng mang đến cho con rất nhiều vui vẻ.”

Lục mẹ nói: “Hoài Khê, dì thật sự rất thích con, đáng tiếc thay...” Bà không nói thêm nữa, chỉ là khẩu khí tiếc nuối ấy Giang Hoài Khê dĩ nhiên nghe thấy rõ ràng.

Giang Hoài Khê lờ mờ có thể đoán được Lục mẹ muốn nói điều gì, cũng cảm thấy tiếc nuối, nhưng vẫn cười trấn an bà: “Bạn tốt, có thể ở bên nhau càng lâu dài mà.”

Lục mẹ như đang suy nghĩ gì đó, nhìn Giang Hoài Khê một cái, cười cười, không nói nữa.

Đêm đã khuya, lúc Giang Hoài Khê tắm rửa sạch sẽ đi ra, Lục mẹ đã chuẩn bị giường gối xong cả rồi, bà đặt thêm một chiếc gối và một chiếc chăn ở trên giường Lục Tử Tranh. Còn Lục Tử Tranh thì đang lười biếng dựa vào giường cúi đầu đọc sách.

Trong lúc nhất thời, đôi mắt Giang Hoài Khê hơi sáng lên, động tác trên chân cũng chầm chậm lại, tựa ở cạnh cửa, lẳng lặng mà nhìn Lục Tử Tranh.

Không hề sắp xếp trước, lần đầu tiên ngủ lại ở trong nhà mẹ Lục Tử Tranh, nàng lại phát hiện ở trong phòng vệ sinh của Lục Tử Tranh lại có bộ cốc của tình nhân, bàn chải đánh răng cùng khăn mặt, còn trong tủ quần áo của cô, lại có đồ lót và áo ngủ phù hợp với size của nàng, tất cả đều là đồ mới cả.

Xem ra, nhiều năm như vậy, nàng có lẽ đã hâm nóng được một ít cái trái tim tảng đá của Lục Tử Tranh rồi.

Giang Hoài Khê híp híp mắt, vô cùng có cảm giác thành tựu.

Lục mẹ gõ gõ cửa, bưng hai ly sữa bò đi vào, Giang Hoài Khê luôn luôn làm việc và nghỉ ngơi đúng quy tắc, uống xong ly sữa thì thấy kim giờ đồng hồ đã chỉ về số 10, liền lôi chăn nằm xuống chuẩn bị đi ngủ.

Lục Tử Tranh uống sữa bò xong, thấy Giang Hoài Khê đã nằm xuống, tư thế như đang chuẩn bị đi ngủ, cũng hợp thời khép sách tắt đèn, nằm xuống ngủ theo. Đây không phải là thời gian cô thường ngủ, nhắm mắt lại, tạm thời không cách nào ngủ được.

Sau một hồi, Lục Tử Tranh đầu hàng. Mở mắt ra, nghiêng đầu, nhìn Giang Hoài Khê bên cạnh một chút, lại phát hiện vẻ mặt bình yên của nàng, tựa hồ đã ngủ say rồi. Lục Tử Tranh cứ lẳng lặng mà nhìn nàng hồi lâu như vậy, cuối cùng lại khẽ cười cười, nhắm mắt lại, không biết lúc nào cũng tiến vào mộng đẹp.

Nhưng mà, cô ngủ cũng không yên ổn.

Cô mơ thấy cảnh tượng lần đầu tiên Liên Huyên nói chuyện với cô.

Khi đó mới vừa lên trung học phổ thông không bao lâu, lớp học mới tới một học sinh chuyển trường, nghe nói là từ nước Anh trở về, gia thế xuất chúng, kết quả học tập xuất sắc vô cùng, càng hiếm có chính là, tướng mạo lại hơn người, đẹp đẽ tựa như công chúa từ trong lâu đài của đồng thoại đi ra, nhất thời liền danh tiếng vô lượng. Lục Tử Tranh cùng lớp với nàng ta, lại ngay ở bàn bên cạnh với nàng ta, hiển nhiên cũng chú ý một chút, có điều, cũng chỉ là bàng quan mà thôi. Khi đó, cô chỉ cầu có thể yên tĩnh sống ở trong thế giới của mình, không muốn đi làm phiền ai, càng không hy vọng bị ai làm phiền.

Liên Huyên, là kẻ xâm nhập bất ngờ vào thế giới của cô.

Khi đó, cả lớp chỉ có mỗi Lục Tử Tranh một người một bàn, bởi vì giáo viên chủ nhiệm không cho phép nam sinh và nữ sinh cùng bàn, mà nữ sinh, cũng chẳng ai muốn ngồi cùng bàn với Lục Tử Tranh.

Khi kiểm tra trắc nghiệm môn Tiếng Anh, giáo viên đã yêu cầu mỗi người phải tự chuẩn bị giấy trắc nghiệm ở nhà, nhưng mà Lục Tử Tranh luôn luôn chuẩn bị chu toàn của khi ấy, chẳng hiểu sao vào ngày kiểm tra lại quên mang theo nó.

Tất cả mọi người đã chuẩn bị xong giấy bút, giáo viên sắp bắt đầu giờ kiểm tra. Lục Tử Tranh cắn cắn môi, không còn cách nào, định chuẩn bị làm trắc nghiệm bằng giấy trắng, thì đột nhiên có một tờ giấy mang theo đường nét trắc nghiệm Tiếng Anh từ bên cạnh đưa sang. Trong chốc lát, Lục Tử Tranh hơi kinh ngạc, bạn học trong lớp cũng đều kinh ngạc đến mức phát ra tiếng “Ôi!”

Mà Liên Huyên, chủ nhân tờ giấy lại bình tĩnh tự nhiên cười cười về phía Lục Tử Tranh, quay đầu lại, chuyên tâm chờ đợi giáo viên phát đề.

Liên Huyên, nàng ta không biết, nụ cười lơ đãng của nàng ta khi đó, đã chiếu sáng cuộc sống u ám lớp 10 của Lục Tử Tranh, làm cho trái tim gần như khô cạn của cô, có vài vệt sức sống ướt át trở lại.

Lục Tử Tranh cứ dè dặt bắt đầu làm bạn với Liên Huyên như vậy, dè dặt mà bảo vệ tình bạn của hai người các cô, cơ hồ hao hết tâm lực.

Liên Huyên càng thân thiết với cô một chút, cô liền hoan hô nhảy nhót, cảm xúc bắn ra tứ phía. Cô biết, tình cảm mà cô đối với Liên Huyên, đã vượt quá giới hạn rồi.

Liên Huyên không biết, không sao. Cô có thể chịu đựng, cô có thể chờ đợi, cô bằng lòng làm điều đó. Cô khiến mình thấp kém như hạt bụi, chỉ vì hy vọng có một ngày Liên Huyên có thể nhìn thấy cô nhỏ bé, mà có thể đồng ý nhận lấy tấm chân tâm của cô.

Nhưng mà có một ngày, Liên Huyên vẫn đẩy cô ra, nàng ta dùng giọng điệu khinh thường cũng giống như những người khác nói với cô: “Lục Tử Tranh, cậu thật ghê tởm, bọn họ nói không sai, cậu cũng chỉ giống như những con người phàn quyền phụ thế kia, trăm phương ngàn kế chỉ muốn moi chỗ tốt từ trên người tôi, là tôi nhìn lầm cậu rồi. Tránh ra.”

Khoảnh khắc ấy, trái tim cô hoảng sợ tới mức lạnh lẽo, lòng như tro nguội, nhưng vẫn cố giẫy giụa khẩn cầu nàng ta: “Liên Huyên, không phải như cậu nghĩ, chuyện đó, coi như mình chưa từng nhắc đến nó, có được không?” Cô quên mất trên tay mình còn đang che dù, hai tay nắm lấy cánh tay trái của Liên Huyên.

Liên Huyên dùng sức dằn cánh tay phải của mình, từng chút mà từng chút đẩy ra hai tay của cô, cuối cùng vẻ mặt phức tạp nhìn cô một cái, ngồi vào trong chiếc xe đưa đón đang chờ mình, nhanh chóng rời đi. Thời điểm xe khởi động, bọt nước hung hắn bắn tung tóe lên trên thân Lục Tử Tranh, là món quà Liên Huyên cuối cùng tiễn đưa cô - một thân nước bẩn, đầy người chật vật.

Cô tuyệt vọng, buông tha cho tất cả tôn nghiêm, hô lấy tên Liên Huyên, đuổi theo chiếc xe chạy rất lâu, một quãng đường rất dài, mãi đến khi, cô đuổi không kịp nữa, cũng không còn nhìn thấy bóng dáng chiếc xe ấy nữa...

“Liên Huyên, cậu rõ ràng đã nói, cậu tin mình mà...”

Cô vô lực ngã quắp trên đất, cả người ướt đẫm, vô cùng chật vật. Cô biết, xung quanh rất nhiều bạn học đi ngang qua đều đang nhìn cô, đang cười nhạo cô, cô cũng biết, chuyện này sẽ lại trở thành một trong những đề tài câu chuyện nhục nhã cô, nhưng mà, cô đã không còn khí lực để đứng lên, để giữ gìn lại chút ít tôn nghiêm còn sót lại này nữa rồi.

Ngày đó, cô không nhớ mình làm sao về tới nhà, trong ký ức, tựa hồ chỉ còn lại có nước mắt mãnh liệt tràn ra...

Ban đêm, cô phát sốt cao, xin nghỉ phép ba ngày, thêm hai ngày cuối tuần nữa, tổng cộng cô ở nhà hết năm ngày. Ngày thứ hai đến trường học, cô còn khờ dại nghĩ rằng, cô sẽ đi giải thích với Liên Huyên, có lẽ chuyện còn có thể chuyển biến tốt đẹp, Liên Huyên sẽ tin tưởng cô.

Nhưng mà, đến trường học, từ trong những cái chỉ chỉ chỏ chỏ, khinh thường và nghị luận của những người khác, cô mới biết, Liên Huyên chuyển trường rồi.

Cô rõ ràng nghe thấy được âm thanh tan nát cõi lòng của chính bản thân mình.

Cô ấy biến mất rồi.

Cô ấy sẽ không bao giờ trở về nữa rồi.

Mang theo trái tim trăm lở ngàn loét nhưng lại vô cùng chân thành của Lục Tử Tranh đi mất rồi.

Lục Tử Tranh nằm nhoài trên bàn khóc cả một buổi sáng.

Cô biết tất cả bạn học đều nói rằng là cô ép Liên Huyên đi. Bọn họ đều nói Lục Tử Tranh là đồng tính luyến ái ghê tởm, Liên Huyên bị cô ta làm phiền đến sợ hãi nên mới chuyển trường; Bọn họ nói, Lục Tử Tranh không có ba lại nghèo nàn, vì thế nên chỉ biết ôm đùi kẻ có tiền, xem kìa, bị bỏ rơi nữa rồi; Bọn họ nói, Lục Tử Tranh là tiện nhân, ỷ vào bản thân có mấy phần tư sắc, vừa thích con gái lại vừa thích dụ dỗ con trai, bọn họ nói Lục Tử Tranh...

Lục Tử Tranh cũng đã quên buổi trưa tan học ngày đó, cô làm sao về được tới nhà.

Sau ngày ấy, cô không còn xuất hiện ở trường trung học ấy nữa.

Cô biến mất tựa như Liên Huyên, chỉ để lại cho bọn bạn học một đề tài câu chuyện trong những giờ rỗi rãi mà thôi.

Lúc mộng tỉnh, bên tai Lục Tử Tranh vang vọng chính là giọng nói lạnh lẽo của Liên Huyên “Cậu thật buồn nôn, tránh ra”, ánh mắt của nàng ta khinh thường như thế, tựa như một cây kiếm sắc bén lợi hại xuyên thẳng vào trong trái tim của cô. Lục Tử Tranh kinh hoảng mở mắt ra, chỉ cảm thấy khóe mắt ẩm ướt, có vài sợi tóc dính vào mặt, gối, đã ướt một mảng.

Nghiêng về bên cạnh, nhìn Giang Hoài Khê một lát, cũng may, nàng vẫn chưa tỉnh giấc.

Giang Hoài Khê cứ yên tĩnh ngủ như thế, lông mi dài dày đặc tự nhiên cong lên, hô hấp bình tĩnh mà an lành, Lục Tử Tranh đột nhiên cũng có cảm giác an lòng hiếm thấy.

Cô vươn hai tay từ trong chăn ra, xoay người lại, nhẹ nhàng ôm lấy Giang Hoài Khê cách một tấm chăn, kề đầu nhẹ nhàng ở trước ngực nàng. Chăn quá dày, cô không nghe thấy tiếng tim đập của Giang Hoài Khê, nhưng cô cảm nhận được, hô hấp của Giang Hoài Khê lúc này vững vàng nhấp nhô giữa ngực và bụng, một cái lại một cái...

Cảm giác đầy đủ ở trong lồng ngực bổ khuyết lấy cõi lòng tràn đầy trống vắng sau khi mộng tỉnh của cô, Lục Tử Tranh chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy quyến luyến cùng mềm mại. Cô vùi đầu vào bên trong, khẽ cười nhẹ, ở trong lòng yên lặng mà nỉ non: “Tôi yêu người...”

Cô không biết, lúc cô ôm lấy Giang Hoài Khê, nàng nhắm mắt lại, ở trong lòng liên tục lặp lại một câu lại một câu: “Tử Tranh, đừng khóc...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.