Lương Tấn không biết có phải là do Vưu Châu Châu có chuyện quan trọng muốn nói hay không, anh ngừng bước, đứng trước cửa khoang bên cạnh các tiếp viên hàng không đợi cô.
Hai phút sau, Vưu Châu Châu cùng với hai người cơ phó còn lại ra khỏi buồng lái, cô đi đằng trước. Sau khi nhìn thấy Lương Tấn, cô đưa mắt khẽ liếc thấy các cô nàng tiếp viên và hai người cơ phó của mình, nói: “Mọi người cứ việc đi trước đi, không cần phải chờ tôi đâu. Tôi còn có chút việc cần phải giải quyết.”
“Dù sao cũng trễ rồi. Cơ trưởng, cô nhớ chú ý an toàn một chút.” Lục Phi nói.
Tần Hãn nhanh chóng nói: “Ây da, cơ trưởng có an toàn hay không cần gì cậu quan tâm? Lo đi xuống máy bay đi kìa.”
Cứ thế từng người nối tiếp từng người xuống máy bay, Vưu Châu Châu ngẩng đầu nhìn Lương Tấn, cười: “Trước tiên, anh chờ tôi một lát đã.”
Lương Tấn hỏi: “Có chuyện gì?”
“Anh đợi chút, tôi sẽ nói cho anh biết.” Vưu Châu Châu nói xong thì đi xuống máy bay. Cô đi vòng quanh, kiểm tra máy bay một lần, lấy giấy bút ra ghi lại.
Lúc Vưu Châu Châu đi xuống máy bay, Lương Tấn cũng đi theo, thấy cô kiểm tra máy bay, ghi chép lại, biết là cô đang ghi lại những chỗ máy bay bị hư tổn.
Ghi xong vài hạng mục, cô lại đi xa thêm chút nữa, nhón chân lên mượn ánh đèn của sân bay để kiểm tra phần thân, cánh và đuôi máy bay.
“Lương Tấn, anh nhìn hộ tôi với. Tôi nhìn không được rõ lắm.” Vưu Châu Châu đứng cách Lương Tấn vài mét gọi lớn.
Anh cũng đi vòng quanh máy bay nhìn một lần, sau đó đến trước mặt cô nói: “Bình ắc-quy thiếu một cái, phía trên đuôi máy bay có vệt rách.”
Vưu Châu Châu gật đầu: “Cảm ơn. Hơn nữa bộ đàm cũng bị ảnh hưởng không ít, ban đầu kiểm tra chỉ bị hư hao năm chỗ. Nhân viên sửa chữa sẽ kiểm tra toàn diện.” Cô khép sổ lại, sau đó quay lại máy bay.
Ở cửa khoang, cô quay đầu nhìn Lương Tấn, nói: “Chờ tôi với!”
Anh đứng dưới cánh máy bay, nhìn qua một góc sân bay, có một chiếc máy bay vừa mới cất cánh khỏi đường băng. Sau khi chiếc máy bay kia cất cánh, sân bay dường như có phần trống trải hơn, ánh đèn ngoài kia cũng lờ mờ sáng.
Sau lưng vang lên tiếng giày cao gót và tiếng bánh xe nhấp nhô trên mặt đường. Anh xoay người, thì thấy cô đang kéo hành lý đi về phía anh.
“Anh ở khách sạn nào?” Vưu Châu Châu đi đến, ngẩng đầu hỏi anh.
Bốn giờ rưỡi sáng Lương Tấn đã phải bay đi Scotland, mà hiện tại đã quá mười hai giờ nhưng anh vẫn còn ở trên máy bay, thế nên anh cũng không trở lại khách sạn mà trực tiếp ở lại sân bay luôn.
“Tôi không ở khách sạn.” Anh nói.
Vưu Châu Châu cho là anh lừa cô, vội nói: “Không muốn nói cho tôi biết thì thôi.”
“Bảo tôi đợi cô có chuyện gì không?” Anh hỏi lại chuyện lúc nãy.
Vưu Châu Châu cười: “Thì chờ tôi đi cùng đó!”
Lương Tấn nói: “Tôi không có đặt khách sạn, tôi ở sân bay chờ chuyến kế.”
Cô bán tín bán nghi nhìn anh.
Anh nói: “Tôi phải ở đây đợi máy bay, khoảng 4:30 sẽ lên máy bay đi Edinburgh.”
“A, anh phải bay đi Edinburgh nữa sao?”
“Ừm.”
“Anh đến đó làm gì vậy?”
“Có việc.”
Lương Tấn vẫn như trước, một câu cũng không muốn nói cho cô biết. Vưu Châu Châu nhếch khóe miệng, kéo hành lý đi ra cửa sân bay.
“Mẹ tôi bị bệnh.” Khi Vưu Châu Châu đi ngang qua bên cạnh anh, thì đột nhiên nghe anh nói.
Cô ngừng bước lại, quay lại nhìn anh, ý cười tràn ra khóe miệng. Cô nói: “Thì ra là anh đi thăm mẹ sao?”
“Ừm.” Lương Tấn gật đầu.
Vưu Châu Châu nói: “Vậy thì tôi đi một mình.”
“Cô nên ở cùng một chỗ với mọi người thì hơn.” Anh nói.
“Tôi không biết là anh sẽ đi Edinburgh để thăm mẹ. Nên vì thế mới muốn ở cùng với anh.” Cô nói. Càng lúc khoảng cách càng rút ngắn lại dần, tiếp tục nói: “Chúng ta khó khăn lắm mới trải qua sống chết cùng nhau, thật sự là càng lúc tôi lại càng thích anh thêm đó.”
“Vưu Châu Châu, tình cảm không thể để tùy tiện như vậy được.” Lương Tấn nhìn cô.
“Đương nhiên là không. Tôi đã nói với anh từ sớm là hãy chú ý một chút rồi mà. Tôi là thật lòng đó.” Vưu Châu Châu nói xong, nghi là anh đang nói với bản thân mình, anh không phải là một người tùy tiện nảy sinh tình cảm với người khác giới. Cô nói: “Tôi nhất định sẽ làm núi băng của anh tan chảy.”
Môi anh mấp máy, nhưng lại không nói gì.
“Hy vọng mẹ anh sẽ mau chóng khỏe lại.” Vưu Châu Châu nói.
“Cám ơn.”
Lương Tấn vừa trả lời xong, cô thả tay nắm của hành lý, giang hai tay ôm lấy eo anh, đưa đầu dựa lên ngực anh. Trước khi Lương Tấn muốn đưa tay đẩy cô ra, thì Vưu Châu Châu lại thả tay xuống, nhỏ giọng nói: “Tôi chỉ muốn ôm anh một chút thôi, giờ thì tôi đi đây.”
Vưu Châu Châu xoay người, kéo hành lý đi về phía cửa sân bay. Vừa đi được vài bước, cô xoay người trở lại.
“Mới nãy, tôi có nghe được tiếng tim anh đập. Thịch — Thịch — Thịch, nhảy loạn xạ cả lên.”
Tiếng cười của cô vang vọng cả một sân bay tối đen. Vưu Châu Châu xoay người, bước đi, tiếng cười đó vẫn còn phảng phất đâu đó trong bầu trời đêm ấy.
Mãi đến khi không nhìn thấy được bóng lưng của cô nữa, lúc này Lương Tấn mới cất bước.
Anh làm thủ tục, sau đó ngồi chờ tại phòng chờ máy bay.
“Mẹ anh nằm ở bệnh viện nào?”
Vào lúc Lương Tấn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, thì nhận được tin nhắn của Vưu Châu Châu gửi tới.
“Bệnh viện King.”
Anh trả lời không chút giấu giếm.
Vào khoảng bốn giờ, Lương Tấn làm thủ tục lên máy bay. Anh là một trong những người đầu tiên lên máy bay sớm nhất, sau đó vào lúc năm giờ bốn mươi lăm phút, máy bay đã hạ cánh tại sân bay Edinburgh. Tiếp đến ngồi xe hai mươi phút mới đến được bệnh viện nơi mẹ Lương Tấn đang nằm.
Khi bước vào phòng bệnh, thì anh nhìn thấy bà Lương đang nửa ngồi nửa nằm trên giường bệnh, đeo kính để đọc báo. Còn ông Lương thì ngồi một bên giường, cầm dao gọt táo cho vợ.
Anh cất tiếng gọi “Ba”, “Mẹ”.
“Sao con lại đến đây?” Bà Lương ngẩng đầu lên nhìn con trai mình qua chiếc kính.
“Bây giờ con đang được nghỉ phép, nên đến thăm mẹ.” Lương Tấn nói: “Mẹ thấy sao rồi?”
“Huyết áp có chút hơi cao, đầu cũng có hơi choáng váng, sau khi truyền nước xong thì thấy cũng ổn hơi rồi, ngày mai cũng có thể xuất viện.”
“Vậy thì tốt rồi.” Anh lại đi đến trước mặt cha nói: “Con đến rồi.”
Ông Lương đưa quả táo và con dao cho Lương Tấn, anh cúi đầu tiếp tục gọt tiếp phần cha mình đang làm dang dở.
Bà Lương nhìn anh, nhíu mày: “Tại sao con vẫn đến đây một mình vậy?”
“Thì con cũng chỉ có một mình thôi.” Lương Tấn nói.
Bà Lương nói tiếp: “Sau này nếu vẫn một mình thì con không cần đến gặp mẹ đâu.”
Anh không trả lời, gọt vỏ xong, lại đứng lên đưa táo cho bà Lương.
Bà cắn vài lần đã ăn xong quả táo, quay sang bảo ông Lương đưa bà ra vườn hoa trong bệnh viện để đi dạo.
Anh tiến đến đỡ lấy bà, lại bị bà quay sang nhìn một cái, nói: “Mẹ muốn chồng mẹ đỡ mẹ đi.”
Lương Tấn ngượng ngùng thu tay lại.
Hai ông bà chậm rãi đi đến vườn hoa, anh vẫn cứ thế đi sau lưng bọn họ. Đột nhiên bà Lương xoay người lại nói: “Nhìn đi, có một người bầu bạn thì tốt đến cỡ nào? Con không được đi cùng, mẹ muốn cùng chồng mẹ tâm sự chút chuyện.”
“Này, sao em lại nói chuyện như thế với con chứ?” Sau khi đi xa, ông Lương lại quay sang hỏi bà.
“Nó thì cứ một mình mãi. Mình phải cho nó nhìn thấy hai đứa mình lúc nào cũng ngọt ngào như thế, thì mới khiến nó nghĩ đến chuyện có bạn gái chứ.”
“Nhưng chuyện này, hình như hơi khó…”
Hai ông bà cứ thì thầm với nhau, Lương Tấn thì vẫn cứ thế, xa xa phía sau.
Bà Lương đi được một đoạn đã thấy mệt, lại bảo chồng dìu mình về phòng, nhưng vẫn không muốn Lương Tấn đi theo. Anh nhìn hai người họ không nói gì.
Lương Tấn gật đầu: “Được.”
Một mình anh ở lại vườn hoa, tiếp tục đi dạo.
Lương Tấn cúi đầu, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn về phía trước. Ở dưới gốc cây ô-liu kia, có một người đang ngồi xổm trên đất, trên người bận một bộ đồ màu đỏ. Ánh mắt anh chợt dừng lại. Người đó nhìn rất quen.
Cô ấy từ từ đứng lên, lá cây ô-liu cứ thế rơi nhẹ trên người của cô ấy.
Dáng người bận đầm đỏ kia….chính là người con gái ấy.
Hmmmmm, mình chỉ muốn nói cho máy bạn biết là nam phụ thì chưa thấy đâu, nhưng nữ phụ thì chính thức nhập cuộc rồi!!!! Hú hú hú hú.