Vưu Châu Châu vừa dứt lời liền nghe tiếng bước chân. Cô quay đầu lại, là tiếp viên trưởng. Cô ấy đi tới, khẽ cười: “Cô Vưu, có việc gì cần giúp đỡ không ạ?”
Cô ngưng cười, nhìn Lương Tấn, sắc mặt anh không đổi. Vưu Châu Châu lại nhìn về phía tiếp viên trưởng, cười nói: “Tôi không cần gì, các cô đừng để ý đến tôi.”
Tiếp viên trưởng: “Được ạ.”
Vưu Châu Châu lại nói: “Các cô có thể quay về khoang.”
Cô ta nhưng Lương Tấn, anh khẽ gật đầu. Tiếp viên trưởng cúi đầu chào Vưu Châu Châu, quay người rời đi.
Tiếng bước chân dần xa, sau đó biến mất. Cô đi vào phòng nghỉ. Phòng nghỉ của cơ trưởng chỉ là một căn phòng, vô cùng nhỏ, chỉ có một cái giường đơn, một cái ghế và một nhà vệ sinh nhỏ.
Lương Tấn không đi vào.
Cô xoay người, nghiêng đầu nhìn người đàn ông đứng bên ngoài. Anh đi vào, trở tay đóng cửa.
Cửa vừa đóng, Vưu Châu Châu đưa tay nắm lấy cà vạt của anh kéo lại. Vừa kéo vừa lùi, khi lùi đến đó chân đụng phải thành ghế, xém chút ngã xuống. Lương Tấn vội ôm eo cô, ổn định cơ thể đang lảo đảo muốn ngã xuống kia. Vưu Châu Châu ngẩng đầu lên nhìn anh, hai tay lại kéo lấy cà vạt một lần nữa. Cô vừa kéo, vừa cười: “Gặp em trên đây, có vui không?”
Lương Tấn “Ừ” một tiếng, một tay khác của anh nhanh chóng kìm lấy tay cô.
Hai tay Vưu Châu Châu khéo léo chui ra ngoài, tiếp tục kéo cà vạt của anh. Cuối cùng cà vạt rơi ra, cô ném thẳng lên giường. Sau đó, cô bắt đầu cởi nút trên đồng phục của anh.
“Vưu Châu Châu, ở đây không được.” Lương Tấn buông eo cô ra, hai tay bắt lấy đôi tay đang làm loạn kia.
Cô nhắm hai mắt lại: “Cơ trưởng Lương, anh quên thân phận của tôi ngày hôm nay rồi à?”
Người bình thường khiếu nại, công ty sẽ tra hỏi sự thật, sau đó mới phân ra là khiếu nại có hiệu lực hay không hiệu lực. Nhưng một khi khách đặc biệt mà khiếu nại, thì khâu tra hỏi sẽ hoàn toàn bỏ qua và chuyện khiếu nại này sẽ luôn luôn có hiệu lực.
Đương nhiên, Lương Tấn không sợ Vưu Châu Châu sẽ khiếu nại. Anh cúi đầu, dùng trán mình kề sát với trán cô, nhẹ giọng cười: “Cô Vưu, độc tài quá đó.”
“Cho nên hôm nay anh phải hầu hạ em thật tốt.” Vưu Châu Châu cười nói.
Lương Tấn đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô, rồi lại hôn đến giữa chân mày, rồi đến mắt, mũi, cuối cùng là môi. Nụ hôn của anh từ nhấm nháp nhẹ bên ngoài đến sâu thẳm bên trong. Càng hôn, càng kịch liệt. Cơ thể không đứng vững, cô ngã ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng. Lương Tấn cũng nhạc xuống theo, chân sau quỳ lên ghế. Sau đó chân từ từ đạp xuống mặt đất một lần nữa, ôm cô rời khỏi ghế.
Vưu Châu Châu bị ôm giữa không trung. Hôn thêm một lát, Lương Tấn mới đặt cô xuống. Hai người vẫn tiếp tục ôm nhau, cơ thể không ngừng chuyển động. Sau đó, hai người cùng nhau ngã thẳng xuống trên giường. Lăn từ đầu giường đến cuối giường, hai người thở hổn hển, quần áo loạn tứ tung.
Nụ hôn dài cuối cùng cũng đã kết thúc, hai người đều nằm ngửa trên giường thở gấp. Sau một lúc, Lương Tấn giơ tay lên gài lại đồng phục của mình. Vưu Châu Châu quay đầu nhìn Lương Tấn, đặt tay lên phần ngực lộ ra của anh, di chuyển bàn tay nhẹ nhàng, vừa thở vừa nói: “Vừa rồi anh khiến em rất hài lòng, lần này vì đang ở trên máy bay nên em sẽ bỏ qua cho anh.”
Lương Tấn lấy tay cô ra, cài lại hết các nút áo, lấy cà vạt bên cạnh đeo lại và buộc chặt. Anh quay lại nhìn vào mắt Vưu Châu Châu, đột nhiên nở nụ cười.
Hai người không nói gì nữa, nằm ngửa trên giường, nhắm mắt lại tiếp tục thở dốc. Bọn họ nghe hơi thở của nhau và cười cong môi. Khi họ hoàn toàn ổn định lại, Vưu Châu Châu lười biếng nói: “Em đau thắt lưng. Cái ghế đó thật sự tệ hơn nhiều so với ghế lái.”
Lương Tấn mở mắt nhìn người trong lòng, thấy hai mắt cô vẫn còn đang nhắm lại. Anh suy nghĩ một chút, ngồi dậy, ngồi dậy, hai tay đặt lên eo cô, chậm rãi xoa bóp.
Vưu Châu Châu hơi mở mắt, rồi nhắm lại.
“Khách đặc biệt.” Lương Tấn chậm rãi đọc lên hai chữ này, “Em là loại khách đặc biệt nào?” Anh hỏi.
Vưu Châu Châu nói: “Em được thừa hưởng tài năng của ông nội. Ông em là một không quân giỏi lúc còn trẻ, lập được vô số thành tích. Trong thời gian ông em làm nhiệm vụ, bà nội bị người nào đó giết vì ghen ghét. Gia đình họ Vưu còn được ưu đãi ở nhiều mặt khác nữa đó.”
Vưu Châu Châu nhắc đến bà nội của mình, vẻ mặt Lương Tấn trở nên nghiêm túc.
Vưu Châu Châu cười, “Không sao đâu, chuyện đã qua rất nhiều năm rồi mà.”
Sau một lúc lâu, Lương Tấn lại hỏi: “Ông nội của em là không quân?” Lý tưởng của Lương Tấn từng là trở thành không quân.
Vưu Châu Châu gật đầu: “Đúng vậy”.
Sợ rằng trong quân đội không có đối xử ưu đãi như vậy. Lương Tấn đoán vậy, không tiếp tục hỏi mà nói: “Em theo anh đến Athen, gần đây không có nhiệm vụ nào sao?”
Vưu Châu Châu nhẹ nhàng nói: “Em từ chức rồi.”
Lương Tấn ngạc nhiên “Sao em lại từ chức?”
“Em không muốn ở lại đó.”
Lương Tấn nhớ đến những lần Bắc Hàng đối xử với cô, cùng với sự cố rỉ dầu gần đây, anh gật đầu đồng ý, “Cũng tốt”. Sau đó lại hỏi “Sắp tới em có kế hoạch nào không?”
“Phải yêu thương bản thân cái đã, nên em không làm gì trong vài ngày.”
Lương Tấn gật đầu một cái. Anh còn đang xoa bóp thắt lưng cho cô. Vưu Châu Châu cười nói: “Cơ trưởng Lương, anh xoa bóp như thế khiến em thấy rất thoải mái.”
Xem ra thắt lưng cô đã hết đau rồi. Anh nheo mắt nhìn cô, dừng xoa bóp, lấy tay về, sau đó xuống giường, đi đến ghế thương gia ngồi xuống.
“Anh không nghỉ ngơi sao?” Vưu Châu Châu khẽ nâng người, hai mắt nhìn về phía anh.
Lương Tấn nhắm mắt lại “Đang nghỉ ngơi đây.”
Vưu Châu Châu nở nụ cười. Cô đừng lên, đi đến trước mặt Lương Tấn, nhấc chân ngồi vào lòng, hai tay ôm lấy cổ anh, “Chỗ này có thể nghỉ ngơi được sao? Trên giường tốt hơn.”
Lương Tấn mở mắt nhìn cô.
Cô nói: “Chúng ta đổi chỗ đi. Em ngồi ở đây. Anh ngủ trên giường.”
Lương Tấn thoáng ôm cô đứng dậy, đặt lên giường, “Em ngủ đi. Anh sẽ ra ngoài một lát.”
Nói xong, anh thả cô ra, lại đi đến chiếc ghế kia ngồi xuống.
Trong góc phòng điện thoại không dây vang lên. Lương Tấn nhanh tay nhấc máy.
“Cơ trưởng Lương, thu được một tín hiệu cầu cứu, bây giờ xử lý như thế nào?” Lý Sơ Nhất gọi.
“Tôi lập tức đến ngay.”
Lương Tấn cúp điện thoại, đứng dậy, cúi đầu nhanh chóng chỉnh lại cà vạt, lấy đồng phục, quay sang nói với Vưu Châu Châu: “Em ở đây nghỉ ngơi đi.”
Anh vừa nói xong liền mở cửa.
“Xảy ra chuyện gì?” Vưu Châu Châu ngẩng đầu lên hỏi.
“Bỗng nhiên nhận được một tín hiệu cầu cứu.”
Lương Tấn đi ra khỏi phòng nghỉ, cô suy nghĩ một chút rồi đi theo ra.
“Tín hiệu cầu cứu được phát ra từ đâu?” Vừa vào khoang điều khiển, Lương Tấn hỏi.
Lý Sơ Nhất nói: “Trên biển. Một máy bay đã rơi xuống biển.”
“Máy bay của Bắc Hàng” Lương Tấn thấy tín hiệu liền nói.
Bắc Hàng… Vưu Châu Châu nhíu mày.
“Chúng ta giúp họ sao?” Lý Sơ Nhất hỏi lại Lương Tấn.