Mấy ngày gần đây, Vưu Châu Châu đang kiểm tra tuyến đường an toàn của sân bay Heathrow, rồi lại tiếp tục xem xét đến thông tin điều khiển, thêm cả tình hình thời tiết cho cả chặng đường. Đồng thời cũng lập kế hoạch phòng hờ những sự cố sẽ xảy ra.
Sau đó, cô nhìn lướt qua danh sách tổ bay. Lục Phi và Tần Hãn vẫn là cơ phó của cô.
Bình thường trong trường hợp này, cứ mỗi lần bay là tổ bay sẽ có sự thay đổi người, thật trùng hợp lần này lại không hề thay đổi một ai cả.
Đối với danh sách tiếp viên hàng không thì cô tạm thời không biết. Bởi vì tổ lái là nhân viên bên bộ phận phụ trách bay cử ra, còn bên tiếp viên thì sẽ do bên bộ phận tiếp viên phân đi. Mỗi lần bay như vậy, tổ bay và tổ tiếp viên vẫn luôn khác nhau.
Sau khi chuẩn bị sẵn sàng cho công việc, cô liền tản bộ trong công ty. Gặp phải các phi công khác, thay phiên chào hỏi lẫn nhau.
“Cơ trưởng Vưu, cô có nhiệm vụ bay không?”
“Ừm.”
“Bay đi đâu?”
“London.”
“Là một nơi đẹp đấy.”
Vưu Châu Châu cười, là một nơi rất đẹp, nhưng nếu có thể gặp Lương Tấn ở đó thêm một lần nữa thì càng tốt. Bất quá, cô biết là lần này bọn họ không thể gặp nhau. Làm phi công thường phải bay đi bay lại trên trời, muốn cùng gặp mặt một người thật không dễ dàng gì.
Một vài người bàn luận về lúc nào thì tập họp cả đám lại, Vưu Châu Châu cười, trả lời: “Được!”
Cả công ty Bắc Hàng, chỉ có mình cô là phi công nữ, mà lại còn là nữ cơ trưởng có kỷ lục bay tốt nhất. So với những cơ trưởng khác trong Bắc Hàng, kỹ thuật của Vưu Châu Châu còn tốt hơn nhiều. Trước kia, những phi công khác chỉ thích vẻ đẹp của cô nhưng dần dà tất cả bọn họ đều ngưỡng mộ kỹ thuật, tán thưởng và tôn trọng cả con người cô. Cô là trung tâm của cả tổ bay, và cũng là cơ trưởng được cả Bắc Hàng quý trọng.
Lục Phi từ trong thang máy đi ra, nghe thấy âm thanh “Cạch cạch cạch” của giày cao gót, dò theo tiếng động mà nhìn, vừa hay nhìn thấy một người bận đồng phục màu trắng cùng với bốn quân hàm trên người, ánh mắt sáng lên, vội đi nhanh qua chào: “Cơ trưởng Vưu, lần này tôi vẫn sẽ bay với cô đó.”
Vưu Châu Châu dừng bước lại, nghiêng đầu nhìn cậu ta, nói: “Tôi biết, còn có Tần Hãn nữa. Cậu cũng đã tới, vậy sẵn gọi cả Tần Hãn lên luôn đi.”
“Kêu lên để làm gì?” Lục Phi tò mò.
Vưu Châu Châu nói: “Hai ngày sau phải bay liền, nên mở cuộc họp dành cho tổ bay trước.”
“Cơ trưởng Vưu, cô chuyên nghiệp quá đó.” Lục Phi nói xong cũng lập tức gật đầu: “Được!”
Bình thường trông dáng vẻ của cô có phần lười biếng, nhưng đến khi làm thì lại vô cùng cẩn thận và nghiêm túc. Lục Phi sau khi làm việc cùng Vưu Châu Châu vài lần, đã vô cùng ngưỡng mộ cô. Việc bay cùng Vưu Châu Châu thì lúc nào cậu ấy lúc nào cũng sẵn sàng.
Tần Hãn rất nhanh đã đến. Vưu Châu Châu mở một cuộc họp ngắn gọn, chủ yếu là để nói về những vấn đề có thể phát sinh ngoài ý muốn trong lúc bay, thông báo trước các tin tức khi máy bay chuẩn bị đáp xuống sân bay. Cuộc họp kết thúc, ba người đang định cùng nhau đi ăn cơm, bỗng nhiên cô nhận được điện thoại của cấp trên, bảo cô đến một chuyến.
Vưu Châu Châu quay sang nhìn Lục Phi và Tần Hãn, nói một câu “Lần sau chúng ta cùng ăn sau vậy” liền đi về hướng phòng của bộ phận bay.
Sau khi đến nơi, chủ nhiệm Trần gọi cô một mình đi vào phòng của ông ta. Cô vừa bước vào, ông liền đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Cơ trưởng Vưu, vào ngày hai mươi tám, lúc từ London bay về điểm xuất phát, có phải trên máy bay ở khoang hạng nhất đột nhiên có người phát bệnh đúng không?”
Vưu Châu Châu gật đầu: “Vâng.”
“Và bà ấy đã yêu cầu phải hạ cánh lập tức.” Giọng điệu của chủ nhiệm Trần là đang khẳng định, chứ không phải nghi vấn.
Cô lập tức biết được chuyện gì đang xảy ra, nhìn chủ nhiệm Trần hỏi: “Bà ta kiện cháu sao?”