Trần Tử Du lười biếng chống tay lên giường ngồi dậy, mở miệng ngáp một cái thật dài. Lia mắt ngơ ngác nhìn toàn căn phòng
" Mặc à, cô đâu rồi a?? ". Không có ai đáp lại, Mặc đi đâu rồi? Tối qua còn ngủ cùng mình cơ mà!
Trần Tử Du đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình thì cửa phòng mở ra, Cố Tử một thân áo bra và quần đùi đen, cả người lấm tấm mồ hôi, vừa dùng khăn lau mồ hôi vừa thở đốc. Cô lúc này quyến rũ đến không thể nào quyến rũ hơn. Trần Tử Du nuốt nước bọt, thầm hối hận tại sao mình không phải là nam nhân?
" Dậy rồi? ". Cố Tử nhìn người đang ngẩn ngơ trêи giường, nhàn nhạt hỏi:" Ừm, cô, cô mới tập thể ɖu͙ƈ xong hả? ". Trần Tử Du lắp bắp, mắt vẫn nhìn chằm chằm cơ thể cô.
Cố Tử nghiến răng: " Cô còn nhìn tôi bằng ánh mắt đó tôi lập tức đánh chết cô! ". Con mẹ nó, con nhỏ biến thái này lại dám nhìn cô bằng ánh mắt thèm khát đó! Có sai lầm chăng khi cho cô ta ngủ cùng cô?
" Không thèm!" . Trần Tử Du bĩu môi, lập tức dời mắt đi chỗ khác:" Chuẩn bị đi, xuống nhà ăn sáng rồi đến trường! ". Nói rồi cô đi tới tủ đồ lấy đồng phục rồi bước vào nhà vệ sinh. Trần Tử Du ngồi trêи giường một lát rồi đi tới cái vali lấy đồng phục ra.
Không lâu sau, Cố Tử ra khỏi nhà vệ sinh, tay cầm khăn lau tóc. Trần Tử Du thấy cô bước ra thì tiến vào, lúc vào còn lè lưỡi với cô một cái. Trong lúc sấy tóc thì điện thoại có tin nhắn đến. Cô vơ lấy điện thoại mở lên, thì ra là của nữ chính.
[ Hôm nay tớ đi học trở lại, nên sẽ mang sữa đến cho cậu! ]
Cố Tử nhếch môi, nữ chính này quá tử tế rồi. Ném điện thoại lên giường tiếp tục sấy tóc.
Khoảng 15 phút sau, cô cùng Trần Tử Du xuống lầu ăn sáng. Nhìn thấy Trần Tử Du một câu dạ hai câu vâng với bà Trình không nhịn được mà khinh thường. Con nhỏ này ở trước mặt người lớn thì ngoan ngoãn thế đấy, ở phía sau chính là một con quỷ siêu siêu vô lại, quậy phá.
Xong bữa sáng, cả hai cùng nhau đến trường, suốt đường đi Trần Tử Du miệng nói không thôi. Cô hận không thể ném con nhỏ này ra khỏi xe.
" Mặc, hay hai chúng ta cùng đánh một trận đi? ". Đang đi về lớp thì Trần Tử Du hỏi câu này. Cô không nhìn cô ta mà trả lời: " Không rảnh!".
Cô ta nài nỉ:" Tôi mới học được vài chiêu nên đánh thử xem sao? Nha? ".
" Không đánh! ". Cô một mực lạnh nhạt. Trần Tử Du nhướn mày :" Nè! Chẳng lẽ cô lại sợ tôi? ".
" Phải, sợ cô bị đánh đến còn nửa cái mạng!". Con nhỏ này có điên mới rủ cô đánh. Lỡ đánh cô ta nhập viện thì cái tên họ Trần kia không lột da cô sao?
Trần Tử Du bĩu môi :" Cô đừng xem thường bản vương như thế chứ! ".
" Về lớp đi! " . Nói rồi cô bước vào lớp, mặc kệ Trần Tử Du kêu réo ở ngoài. Một lúc sau Trần Tử Du cũng bỏ đi. Cố Tử ngồi bắt chéo chân chơi game.
" Di Mặc, của cậu này! ". Diệp Vân Huyên đặt hộp sữa lên bàn cô:" Cảm ơn! ". Cố Tử mỉm cười rồi vơ lấy hộp sữa, cắm ống hút vào uống.
" K-không có gì...!". Mặt Diệp Vân Huyên bỗng chốc phiếm phiếm hồng, cúi đầu lắp bắp nói. Thú thật, cô thấy nữ chính lúc này rất đáng yêu.
" Cái này...tặng cậu...". Diệp Vân Huyên lấy ra một cái hộp màu xanh dương, chìa ra trước mặt cô.
" Gì đấy? ". Cố Tử nhận lấy cái hộp, lắc lắc xem bên trong có gì. Đồ vật trong hộp rung chuyển dữ dội, xem ra đồ có rất nhiều.
" À...cảm ơn nhé! ". Cố Tử cất cái hộp vào cặp mà quên mất bản thân trước giờ không ăn đồ của người lạ. Nhưng mà...người ship sữa chắc cũng không lạ nhỉ?
Diệp Vân Huyên nói :" Không có gì...tớ về chỗ đây! ". Cố Tử gật đầu:" Ừ! ".
Diệp Vân Huyên nhanh chóng về chỗ, lâu lâu lại liếc nhìn cô một cái. Đương sự bây giờ đang mải mê chơi game mà không biết rằng, mọi người đang nhìn mình và nữ chính bằng ánh mắt...rất mờ ám!
" Di Mặc, cảm ơn cậu! ". Giang Tự từ đâu ra xuất hiện bên cạnh cô:" Vì? ". Cô tắt điện thoại ngước nhìn cậu ta.
Giang Tự mặt mày rạng rỡ:" Đội của tôi giành được quán quân đều là nhờ lời khuyên của cậu! ".
" Không cần! ". Cô chỉ nói ra giải pháp, còn làm thế nào là tùy ở cậu ta. Nên cô cũng không cần cái lời cảm ơn này.
" Dù sao cũng thực sự cảm ơn cậu!". Giang Tự khom người cảm tạ cô, cô thở dài định mở miệng thì một giọng nói vang lên.
" Tránh ra! " .Tạ Thần đẩy Giang Tự sang một bên rồi đi về chỗ của mình. Lúc đi còn đạp bàn một cái tạo ra tiếng động lớn. Cái tên họ Tạ này, có phải sáng hôm nay vừa bước ra khỏi nhà thì đầu đã bị kẹp cửa không nhỉ?
" Có sao không? ". Lúc nãy Giang Tự bị đẩy khá mạnh, eo còn bị đập vào bàn.
" K-không...sao! ". Giang Tự gãi gãi đầu. Cố Tử hạ giọng :" Cậu về chỗ đi! " .
" Oh...". Giang Tự lủi thủi về chỗ ngồi của mình. Phát giác được có người nhìn mình, cậu ta quay sang nhìn thì thấy Tạ Thần đang nhìn cậu ta bằng ánh mắt như muốn giết người. Giang Tự không thua kém, trừng mắt lại với hắn, sau đó quay lại học bài.
Giờ ra chơi, cô bị Trần Tử Du lôi đi căn tin, nữ chính cũng bị lôi đi cùng. Khi cô vừa đi khỏi, Tạ Thần liền đến chỗ Giang Tự lạnh lùng nói.
" Ra sau trường gặp tôi! ".
Giang Tự nghe vậy hơi khó hiểu một chút nhưng rồi cũng đi theo. Sân sau của trường, Tạ Thần đứng quay lưng với Giang Tự. Hắn không nói gì cậu cũng không rảnh mà nói.
" Cậu tránh xa Di Mặc cho tôi! ". Tạ Thần vừa lên tiếng nói câu đầu tiên giọng đã đầy cảnh cáo.
" Tại sao tôi phải nghe cậu? ". Giang Tự nhíu mày, hắn nghĩ hắn là ai chứ?
Tạ Thần quay lại mặt đối mặt với Giang Tự:"Cậu không cần phải biết! ". Giang Tự nghiêng đầu:" Thế thì tôi không cần phải tránh! ".
" Cậu dám đến gần Di Mặc xem! ". Tạ Thần nghiến răng nghiến lợi.
" Cậu lấy tư cách gì ngăn cản tôi đến gần thần tượng của tôi chứ?". Giang Tự tức giận hơn bao giờ hết, hắn nghĩ hắn cản được cậu sao?
Tạ Thần chau mày: " Tôi ngăn cậu đến gần thần tượng của cậu bao giờ? ".Giang Tự bức xúc: " Mới vừa nãy cậu bảo tôi tránh xa Di Mặc còn gì? ".
" Di Mặc với thần tượng của cậu thì liên quan gì nhau? ".
" Cậu ấy là thần tượng của tôi! " .Giang Tự nói to. Tạ Thần nhíu mày:"Cái gì?".
Giang Tự trừng mắt :" Di Mặc là thần tượng của tôi. Cậu ấy là mục tiêu để tôi phấn đấu trở thành game thủ hàng đầu. Nên cậu không có cái quyền ngăn cản tôi tới gần cậu ấy!". Cậu ta càng nói càng hăng, suýt chút nữa đã xông vào đập Tạ Thần vài cái.
Vì cái gì mà một tên từ đâu chui ra bắt buộc cậu ta không được tiếp cận thần tượng của mình?
" Chứ...chứ không phải là...cậu thích Di Mặc sao? ". Hắn đã hiểu lầm à?
" Thích gì chứ? Cậu ấy không phải là gu của tôi! ". Di Mặc xinh đẹp là thật nhưng không phải mẫu con gái cậu thích.
" Vậy..." .Tạ Thần ấp úng nửa ngày trời không nói được gì:" Không còn gì nữa thì tôi đi đây!". Giang Tự xoay người bỏ đi.
Tạ Thần đứng đấy thầm thở phào. Xem ra hắn đã bớt một tình địch rồi à mà không hẳn là tình địch nhỉ? Tạ Thần nhếch môi rồi rời khỏi đó.