Cố Tử Làm Nữ Phụ

Chương 61: Nói thật hay mạo hiểm



Hóa ra đây gọi là "chạy tình, tình theo". Cho dù có trốn tránh cách mấy cũng không thoát được cái bể tình trường thị phi này.

" Đông đủ mọi người như vậy, hay chúng ta chơi trò chơi đi!". Trần Tử Du có vẻ khá hứng khởi, nỗi sầu não khi nãy không chừng đã bị cô ta quẳng sau lưng.

Trần Tử Lăng thở ra một hơi, tỏ vẻ bất lực :"Tiểu Du, em lại muốn bày trò sao?". Trần Tử Du bĩu môi :" Anh có thể ngưng nghĩ xấu về em không? Xấu hổ muốn chết!".

Trần Tử Lăng nhướn mày:" Vậy nói đi em muốn chơi trò gì?". Trần Tử Du cười khúc khích, mặt hiện rõ gian xảo :" Nói thật hay mạo hiểm!".

Vừa dứt lời, phía Trình Liên San đã lên tiếng mỉa mai :" Chậc, cái trò rẻ rách này mà cũng muốn chơi!".

Hưng phấn của Trần Tử Du như bị dập tắt, dáng vẻ chán ghét ra mặt, cô ta trừng mắt:"Không chơi thì cút, đừng có ở đây mà lảm nhảm. Cẩn thận cái lưỡi của nhóc đấy!".

Trình Liên San cứng họng:" Chị...".

Trần Tử Du cao giọng:" Chị cái gì mà chị? Muốn sống thì ngậm miệng lại!". Sự tức giận dâng trào nhưng Trình Liên San cũng chẳng dám hó hé. Dù gì, cô ta không nên để hình tượng bị mất. Nhỡ cảm tình với cô ta của những nam nhân ở đây vì thế mà không còn thì sao?

Trần Tử Du liếc Trình Liên San một cái sắc bén, rồi loay hoay tìm chai rượu rỗng. Nếu như có đám người này ở đây thì thế nào cũng sẽ có rượu. Huống hồ, bọn họ ai cũng có tửu lượng cao, vài chai thôi thì há gì?

Không quá lâu, cô ta đã tìm được chai rượu rỗng dưới bàn, vội cúi xuống lấy lên.

Trần Tử Du đặt nó lên bàn, phủi tay nói :" Rồi, ai muốn chơi nào?".

Chỉ có cánh tay của Trần Tử Lăng, Tần Hi Vũ và Diệp Vân Huyên.

Hơi thất vọng, cô ta quay sang Cố Tử:"Mặc à, chơi nha!". Cô chống cằm lên bàn, một lúc sau mới chậm rãi gật đầu. Trần Tử Du vui vẻ, tặng cho cô một nụ hôn gió :" Mặc ca là tốt nhất!".

" Tôi cũng muốn chơi!". Lời này là của Tạ Thần. Tiếp theo đó Mạc Bắc Trạch và Lâm Gia Hạo cũng lần lượt muốn tham gia.

Sau cùng là Trình Liên San.

Trần Tử Du nhếch môi khinh bỉ:"Giả tạo!".

Vừa muốn bắt đầu, Trần Tử Du bỗng hướng về phía nữ nhân yên tĩnh đọc sách bên kia, cao giọng:" Mỹ nhân xinh đẹp gì đó ơi, cô có muốn chơi cùng chúng tôi không?".

Trình Liên San nghe vậy liền lên tiếng :" Cái đồ mọt sách đó, làm sao biết chơi mấy cái này!".

Trần Tử Du định nói thì Cố Tử đã cắt lời:"Nếu cô còn nói một câu nào không hay nữa, thì lập tức phắn khỏi đây!". Cô ta cứ thế ấm ức ngậm miệng, nhưng gương mặt hiện rõ bức xúc.

Thật sự cô cũng nghĩ Trình Tĩnh Yên sẽ không tham gia cùng mọi người, vì luồng khí "cấm lại gần" kia cùng với cách sống hướng nội thì Trình Tĩnh Yên hẳn sẽ từ chối.

Nghiễm nhiên, Trình Tĩnh Yên khép quyển sách dày cộp ấy lại. Đứng dậy, nhã nhặn đi về phía này. Cô ấy ngồi xuống chỗ trống cuối cùng, nơi cạnh Trần Tử Du và Trình Liên San.

Trình Tĩnh Yên không nói không rằng, nhưng hành động này cũng đủ thể hiện sự đồng ý của cô ấy. Đến lúc này trò chơi mới bắt đầu, chai rượu rỗng khi nãy bây giờ đã nằm lăn lốc trêи mặt bàn. Đầu chai đang hướng về phía Trần Tử Du.

Trần Tử Du nói:" Vì người bày trò là tôi nên tôi sẽ quay trước nhé?". Mọi người đều đồng tình, Trần Tử Du liền đưa tay xoay chai rượu.

Chai rượu quay mòng mòng, mơ hồ nghe thấy âm thanh ma sát của nó với mặt bàn. Lực quay khá mạnh nên một lúc lâu nó mới dừng lại và mũi chai hướng về phía Trần Tử Lăng.

Người trúng đạn là anh trai của mình, Trần Tử Du vui mừng như trúng xổ số, cô ta cười nham nhở:" Anh hai, anh chọn nói thật hay mạo hiểm đây?".

Trần Tử Lăng nói :"Nói thật đi!". Trần Tử Du ngẩng đầu lên nhìn bầu trời sao, nghĩ ngợi chốc lát mới lên tiếng :" Anh đã thích ai chưa?".

Ngay từ đầu y đã đoán được Trần Tử Du sẽ hỏi câu này, y cong môi trả lời :" Rồi!".

Trần Tử Du hấp tấp :" Ai thế?". Trần Tử Lăng khẽ liếc mắt:" Mỗi lượt chỉ được hỏi một lần!".

Cô ta tiếc nuối, mặt rõ cụt hứng. Trần Tử Du chống cằm, lẩm bẩm :"Chẳng lẽ anh thích anh Hi Vũ à?".

Giọng nói không nhỏ, tất cả mọi người đều nghe thấy, hiển nhiên có cả Tần Hi Vũ. Hắn phẫn nộ, đập bàn :" Tiểu Du nhóc nói cái gì thế hả? Có tin anh ném nhóc xuống bể bơi không?".

Trần Tử Du dẩu môi:" Em chỉ nói thế thôi việc gì anh phải phản ứng như thế? Trừ phi anh có tật giật mình!".

Tần Hi Vũ đứng dậy :" Nhóc có giỏi thì nói lại thử xem!". Hắn vừa định xông tới liền bị Trần Tử Lăng lôi lại, kéo xuống ghế.

"Cậu ngăn tôi làm gì, cho dù có bước qua xác của cậu thì tôi cũng phải xử con nhóc này!". Tần Hi Vũ nghiến răng nghiến lợi.

Trần Tử Lăng thong dong lên tiếng:" Có muốn xử nó thì cũng chưa tới lượt cậu!". Lời này khiến Trần Tử Du lạnh sống lưng, toát cả mồ hôi lạnh.

Trần Tử Du e dè :" Tiếp...tiếp theo, Tiểu Huyên cậu xoay đi!". Diệp Vân Huyên ngơ ngác chỉ tay vào bản thân :" Tớ...?".

Trần Tử Du :" Đúng rồi, nhanh đi!".

Diệp Vân Huyên bất đắc dĩ xoay chai rượu, lần này lực đạo không mạnh nên mũi chai sớm dừng lại, hướng về phía Tạ Thần. Không đợi Diệp Vân Huyên hỏi, hắn ta đã lên tiếng :" Nói thật!".

Diệp Vân Huyên ngượng ngùng, sáp lại gần Trần Tử Du nhỏ giọng hỏi :" Tớ nên hỏi gì đây?". Trần Tử Du không nghĩ lần này người dính đạn lại là Tạ Thần, cũng không nghĩ hắn ta sẽ chọn nói thật. Nếu chọn mạo hiểm, thì cô đã bảo Diệp Vân Huyên yêu cầu hắn ta tỏ tình với Lâm Gia Hạo rồi!

Nhưng nếu đã chọn nói thật, thì được thôi!

Trần Tử Du che miệng, nói vào tai nữ chính gì đó.

Chợt Diệp Vân Huyên dựng thẳng người, mặt phiếm hồng hoảng hốt nhìn Trần Tử Du. Người đối diện cười ngả ngớn, hất mặt về phía Tạ Thần.

Diệp Vân Huyên nuốt nước bọt, lia mắt đến hắn ta, không tình nguyện lên tiếng :" Tạ Tạ...thiếu, tôi tôi...muốn hỏi cậu...cậu thích nam nhân có phải không?".

Nghe câu hỏi, Tạ Thần chỉ muốn đập đầu chết cho rồi. Huống hồ, câu hỏi này hoàn toàn không nằm trong dự định của hắn ta. Tạ Thần trợn mặt nhìn Diệp Vân Huyên, song liền chĩa súng sang Trần Tử Du:" Trần Tử Du chết tiệt, cậu muốn chơi tôi có phải không?".

Trần Tử Du bày ra vẻ mặt vô tội :" Lão tử không rảnh chơi cậu làm gì, không lo trả lời câu hỏi mà ở đó mắng tôi!".

Mạc Bắc Trạch mím môi, mắt mang ý cười :"Đúng đó Tạ thiếu, cậu mau trả lời đi. Cứ im lặng như thế, người khác lại nghĩ cậu thích nam nhân thật!".

Tạ Thần gắt :"Mạc Bắc Trạch!". Trần Tử Du thúc giục:" Trả lời nhanh đi còn tới lượt kế tiếp chứ!".

Tạ Thần quát lớn :" Tất nhiên ông đây không thích nam nhân rồi!".

Chuyện hắn ta không thích nam nhân, ai ai cũng biết. Cư nhiên con nhỏ này lại bẻ cong chuyện đó. Chẳng phải chọc tức hắn ta hay sao? Nếu không phải ở đây đông người, con nhỏ này đã sớm bị hắn bóp chết rồi!

Lượt kế tiếp là của Cố Tử, chai rượu quay đều trêи mặt bàn. Xui khiến thế nào mũi chai lại dừng trước mặt Mạc Bắc Trạch.

Hắn cũng không chờ đợi câu hỏi, liền nói :"Mạo hiểm!".

Cố Tử nhếch môi, không nhanh không chậm lên tiếng :" Phiền Mạc tổng nhảy xuống hồ bơi ngâm mình 30 giây!".

Nụ cười của Mạc Bắc Trạch tắt ngúm. Với thời tiết bây giờ, nhảy xuống hồ bơi chẳng khác nào ngâm nước ở Nam cực. Còn là ban đêm, nhiệt độ giảm thấp thì sức chịu đựng của con người làm sao có thể vượt qua?

Mạc Bắc Trạch hắn còn là người chưa bao giờ chịu khổ, chỉ có hắn làm khổ người ta, cũng không ai dám khiến cho hắn rơi vào hoàn cảnh như vậy. Nhưng người đối diện là người hắn yêu. Đó lại là chuyện khác!

Không ngần không ngại, Mạc Bắc Trạch cởi chiếc áo vest bên ngoài. Ngay lập tức nhảy xuống hồ bơi, nước hồ trong veo, từng gợn sóng chạy nhảy lăn tăn trêи mặt nước. Ánh sáng của những cây đèn cạnh hồ bơi, chiếu thẳng xuống mặt hồ lóng lánh. Mạc Bắc Trạch ngoi lên, nhưng vẫn đứng yên ở đó.

Chỉ là 30 giây thôi mà, cô muốn là được!

Ngoài Trình Liên San, vẻ mặt của những người còn lại không có gì là quá bất ngờ. Huống hồ tình cảm của hắn dành cho cô, gần như ai cũng đã biết. Riêng Trình Tĩnh Yên, kinh ngạc chỉ như thoáng hiện hữu trêи mặt. Có lẽ là do nét trầm tĩnh quá đậm, nên khiến người khác nhìn vào như cô ấy không mảy quan tâm.

Ba mươi giây rất nhanh trôi qua, Mạc Bắc Trạch vừa leo lên khỏi hồ bơi, người hầu đã mang khăn tới để hắn lau khô cơ thể, còn mời hắn đi thay quần áo.

Nếu hỏi vì sao Cố Tử lại chọn thử thách này, thì cứ cho là cô muốn lôi kéo giá trị cừu hận của Mạc Bắc Trạch vào người đi. Để hắn chán ghét cô thì cô sẽ bớt đi một phiền phức!

Đợi Mặc Bắc Trạch quay lại, trò chơi đã đến lượt của Trình Liên San.

Hiển nhiên, mũi chai lại hướng về phía cô. Nét mặt điềm tĩnh không lấy gì là bất ngờ. Ngược lại, Trình Liên San cực kì đắc ý, từ đầu tới giờ cô ta toàn bị ức hϊế͙p͙. Lần này coi như tính lại cả vốn lẫn lời.

Trình Liên San dùng giọng điệu thỏ con hỏi :"Chị họ, chị muốn chọn nói thật hay mạo hiểm?".

Cố Tử thừa biết, cơ hội lần này sẽ bị Trình Liên San dùng với mục đích không mấy tốt đẹp. Nhưng cô chính là muốn xem con nhóc này sẽ giở trò gì, cô nói :" Mạo hiểm!".

Trình Liên San cười khẽ:" A, vậy nếu như chị không làm hay không hoàn thành mạo hiểm lần này, thì chị sẽ bị phạt uống hết nửa chai rượu bên kia đấy nhé!".

Chai rượu mà Trình Liên San nói tới là loại Vodka Pincer Shanghai Strength. Đây là một trong 7 loại rượu mạnh nhất thế giới, tất nhiên giá của nó cũng không rẻ. Với độ cồn 88.8% sẽ dễ dàng hạ gục người uống nó, kể cả những kẻ bợm nhậu cũng phải sợ. Pincer mùi nồng, rất thơm và có vị của hoa elderflower.

Những người ở đây không ai không biết danh tiếng của chai rượu này. Dùng nó để thử thách, ý tứ gây khó dễ hiện rõ ràng.

Cố Tử lại dường như không quan tâm lắm, bình tĩnh trả lời :"Được!".

Trần Tử Du trợn mắt:" Mặc, cô muốn chết sao?".

Nếu hỏi ai hiểu về loại rượu này nhất thì có lẽ là Trần Tử Du. Ba cô ta là một người thích sưu tầm rượu, từ loại hiếm nhất, đến loại đắt nhất. Trần Tử Du vốn rất thích khám phá, nên năm bảy tuổi cô ta đã uống trộm Pincer. Chỉ là một ly nhỏ nhưng đã khiến cô ta bất tỉnh nhân sự. Đến bây giờ Trần Tử Du vẫn còn ám ảnh chuyện đó.

Trình Liên San nói:" Chị họ thật can đảm, yêu cầu mạo hiểm lần này của chị là hôn một trong những chàng trai ở đây, nhưng phải có được sự đồng ý của họ!".

Cố Tử nhíu mày. Nếu bọn họ không đồng ý chẳng những khiến cô mất mặt, còn phải uống hết nửa chai rượu đó. Ha, khá là thâm sâu!

Nhưng đám nam nhân đằng này lại lấy làm vui vẻ. Họ biết, cô chính là loại người không tự làm khổ mình. Huống hồ hình phạt khi không hoàn thành mạo hiểm còn là một cực hình của cực hình. Nên cái họ chờ đợi bây giờ, là nụ hôn của cô.

Trình Liên San nhìn biểu cảm khó chịu của cô thì lấy làm thắng lợi, liền nói tiếp :" Nếu chị không muốn, vậy có thể là được coi là không hoàn thành nhiệm vụ. Vẫn phải thực hiện hình phạt đó!".

Trần Tử Du tức giận đập bàn :" Rõ ràng cô đang hϊế͙p͙ người quá đáng!". Sự việc tiếp theo khiến mọi người không khỏi kinh ngạc.

Cố Tử cầm chai rượu nốc một hơi, chưa đến hai phút cô đặt mạnh chai rượu xuống bàn.

Đã hết một nửa!

Cô đưa tay lau lượng rượu còn trêи môi, mặt mài vẫn điềm nhiên tựa hồ không có gì xảy ra. Vì số rượu phải hấp thụ quá lớn, còn là rượu mạnh nên cô cần một khoảng thời gian để tiếp nhận nó. Dù tửu lượng cô có thể nói là cao thủ trong cao thủ, nhưng suy cho cùng cũng là con người. Không thể tiếp nhận nó dễ dàng như vậy.

Năm phút sau, mọi người cũng chờ đợi cô mất năm phút. Mặt Cô Tử thoáng đỏ, chỉ nhìn kỹ mới phát hiện được. Đôi mắt có chút mơ hồ, thế nhưng nhanh chóng cô đã lấy lại được tiêu cự.

Diệp Vân Huyên bên cạnh lo lắng :" Cậu không sao chứ Di Mặc?". Cố Tử lắc đầu :" Vẫn ổn!".

Trần Tử Du chắp tay nhìn trời :" Lạy chúa, may mà Mặc ca của con là quái vật. Nếu không nhà tù của cảnh sát phải chứa thêm một kẻ tù nhân nữa!".

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, quan tâm hỏi han cô nhưng đơn giản chỉ nhận được một gật đầu hai lắc đầu. Bên cạnh, Lâm Gia Hạo e dè, gượng gạo lên tiếng:"Di Mặc, cô vốn có thể không cần uống...".

Cô nhìn hắn, như có như không cười nhẹ :" Vì vốn có thể không cần uống nên tôi mới lựa chọn uống nó!".

Đối với tôi, hôn các người mới là cực hình thảm khốc nhất!

END.

Vì tôi đang trong kỳ thi nên phải ôn tập, coi như chương lần này bù cho thời gian thi của tôi nhé!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.