Cố Tử đi theo Phong Dạ tiến sâu vào rừng. Nằm ngoài thành phố, nhưng nơi đây vẫn chưa ai để mắt tới, kể cả chính phủ cũng chẳng quan tâm. Họ chủ yếu chỉ muốn xây một tuyến đường bên cạnh cánh rừng này, không hề có ý sẽ khai thác tài nguyên trong đó.
Đi được một lúc, Phong Dạ rẽ trái. Hiện ra trước mắt là một hàng chục bậc thang dẫn lên trêи. Dù cánh rừng này chỉ nằm trêи một ngọn đồi tương đối thấp nhưng tình trạng của cô hiện tại quả thực không dễ dàng để leo lên.
Nếu nhờ Phong Dạ giúp, e rằng là chuyện bất khả thi.
Cố Tử đành cắn răng dựa vào sức của mình mà nối bước theo Phong Dạ. Tuy cô bị trúng đạn ở cánh tay, nhưng cú lộn người nhảy xuống xe vừa nãy vô cùng nguy hiểm, Cố Tử đã cố gắng giảm thương vong đến mức thấp nhất vậy mà hình như cơ thể vẫn bị tổn thương.
Chân phải của cô vô cùng đau đớn, sợ rằng đã ảnh hưởng đến xương cốt.
Phong Dạ không cảm nhận được người phía sau bước theo, anh liền xoay người lại. Anh thoáng nhíu mày khi thấy Cố Tử đứng yên một chỗ dựa vào thân cây bên cạnh, gương mặt trắng bệch, lông mày nhíu chặt dáng vẻ vô cùng khổ sở.
"Cô sao thế? Trúng đạn ở tay cũng không đến nổi đi không được chứ?". Phong Dạ lên tiếng bằng giọng chế giễu.
Cố Tử không mảy may tức giận, chỉ cực nhọc đáp :"Tôi không biết, nhưng chân tôi rất đau!".
Nghe thế, Phong Dạ chớp mắt vài cái mới đi xuống chỗ của cô. Anh dời tầm mắt xuống cái chân đang co lại khác thường kia, rồi đưa tay nâng nó lên một cách nhẹ nhàng. Hành động này khiến Cố Tử kêu khẽ một tiếng, nghiến răng trừng mắt với Phong Dạ.
Phong Dạ chau mày :"Không phải bị gãy chân đấy chứ?". Tình hình hiện tại, anh không thể nắm rõ được tình trạng của cô. Nên trước hết phải mau chóng đưa cô về nhà, nếu không sớm muộn gì cô cũng phải đi chầu Diêm Vương với hai phát đạn ở cánh tay thôi.
Phong Dạ cẩn thận đặt chân cô xuống, khom người bế Cố Tử trêи tay.
Cố Tử thoáng kinh ngạc, nhưng cũng chẳng làm gì được. Có muốn giãy giụa cũng vô hiệu, vì cô chẳng còn chút sức lực nào nữa. Có thể giữ được tỉnh táo đến lúc này đã là lợi hại lắm rồi.
Phong Dạ bế cô đi lên từng bậc thang, vòng tay anh vững chãi không hề bị lay động bởi sức nặng của cô. Bóng tối bao trùm, cô chỉ có thể nương theo ánh trăng mà nhìn rõ khuôn mặt của Phong Dạ.
Từng đường nét trêи gương mặt đều vô cùng yêu nghiệt, góc cạnh và thu hút, sâu trong ánh mắt là một mảnh trời sao lấp lánh vô cùng đẹp đẽ. Thế nhưng anh lại chẳng lộ một chút sắc thái biểu cảm nào, cứ lạnh lùng chẳng khác nào một tảng băng. Cho dù vậy, Cố Tử vẫn biết con người Phong Dạ không hề trưởng thành như vẻ ngoài của anh.
Tuy không tiếp xúc nhiều với Phong Dạ nhưng theo lời kể của lão đại thì Phong Dạ chính là kiểu đừng nhìn mặt mà bắt hình dong. Lão đại của cô từng nói, Phong Dạ hành xử chẳng khác nào một thiếu niên chưa dậy thì. Đôi lúc cả vẻ ngoài chững chạc của anh cũng chẳng che đậy được sự trẻ con đó.
Chính vì thế mà khiến kẻ thù nhiều lần không đề phòng, để anh có cơ hội ra tay.
Cố Tử không đặt ánh mắt trêи người Phong Dạ quá lâu, cô dời tầm nhìn về phía trước. Một lúc sau, khi bước lên bậc thang cuối cùng thì một ngôi nhà gỗ hiện ra trước mắt cô. Thoạt nhìn căn nhà có vẻ không lớn lắm nhưng thực chất nó rộng hơn cô tưởng, vì phần lớn diện tích của nó đã bị che phủ tới những tán cây to lớn xung quanh.
Căn nhà tối om, chỉ có ánh sáng trong veo của mặt trăng chiếu vào. Phong Dạ đưa cô vào trong, nhẹ nhàng đặt cô xuống ghế sofa. Anh rời đi một lúc rồi trở lại với ánh sáng mờ ảo của ba cây nến cùng một chậu nước. Ba cây nến được cắm trêи đế nến bằng đồng, ngọn lửa yếu ớt lay động tựa hồ sẽ ngay lập tức vụt tắt.
Phong Dạ đặt mọi thứ lên bàn, đưa tay xuống gầm ghế sofa lôi ra một chiếc hộp gỗ kϊƈɦ thước khá lớn. Chiếc hộp được mở ra, trong đó đựng toàn dụng cụ phẫu thuật và một số thứ dùng để chữa trị vết thương.
"Trước hết phải gắp đạn ra cái đã!". Nói xong, Phong Dạ đứng dậy đi tới chiếc kệ bên cạnh sofa. Anh lấy một chai rượu cồn, mở nắp và đổ số rượu ra một cái khay đựng các dụng cụ phẫu thuật.
Phong Dạ đeo găng tay cao su, không chút ngập ngừng xé phăng chiếc áo thun của cô. Cố Tử hiện tại đã không còn chút sức lực, mắt còn không mở nỗi chứ đừng nói tới việc ngăn cản hành động của Phong Dạ. Huống hồ anh cũng chỉ muốn cứu cô, cô vẫn chưa muốn chết cho nên mặc kệ anh làm gì thì làm.
Chỉ là cô không hiểu, tại sao Phong Dạ lại muốn giúp cô? Còn bản thân cô lại tin tưởng anh như thế?
Phong Dạ xem xét vết thương của Cố Tử. Cánh tay mảnh khảnh bị trúng hẳn hai viên đạn, còn trúng cùng vị trí, may mắn là chúng không bị xuyên qua cánh tay. Anh dùng chai rượu vừa rồi rửa qua vết thương, cảm giác đau rát khiến Cố Tử bừng tỉnh, cô nghiến răng khiến bản thân không phát ra bất kì âm thanh nào.
"Không có thuốc tê, nên cô cố chịu một chút nhé! Còn nếu không chịu nỗi...". Phong Dạ còn chưa nói hết câu thì Cố Tử đã lên tiếng cắt ngang :"Tôi không sao, anh cứ làm đi!".
Giọng cô vô cùng bình tĩnh tựa hồ không cảm nhận chút đau đớn nào. Đối với cô, là một sát thủ thì tất nhiên tính mạng sớm đã đặt trêи bàn cược, huống hồ chút đau đớn này lại khiến cô lùi bước thì chẳng thà cô về quê cày ruộng còn hơn.
Nghe thế, Phong Dạ nhếch môi cười khẽ, không nhanh không chậm dùng dao phẫu thuật rạch một đường trêи vết thương. Cố Tử đau đến sắc mặt trắng bệch, mồ hôi đầm đìa nhưng chỉ nhíu mày không hề phát ra bất cứ âm thanh kêu la nào.
Quá trình gắp đạn diễn ra không quá ba mươi phút, vì việc này đối với Phong Dạ là vô cùng đơn giản. Ngày trước, Phong Dạ không chỉ là một sát thủ bậc nhất, mà anh còn nổi danh với y thuật phi thường. Khi trong tổ chức có người bị thương nặng đến thừa sống thiếu chết, chỉ cần lọt vào tay Phong Dạ liền cải tử hoàn sinh. Một điều bất ngờ là Phong Dạ không hề có thầy chỉ dạy về lĩnh vực này, tất cả đều do anh tự tìm tòi nghiên cứu và học hỏi.
Ngoài ra, những lĩnh vực khác Phong Dạ cũng thành thạo không kém. Chẳng hạn như kỹ thuật máy móc, điển hình chính là chiếc vòng tay biểu tượng của tổ chức Hắc Điêu. Vốn dĩ ngay từ đầu đó chỉ là chiếc vòng bằng thép bình thường, không có hoa văn tựa như lấy một thanh thép mà bẻ cong thành chiếc vòng vậy. Nhưng sau đó, nó đã được Phong Dạ cải tiến, anh vẫn giữ nguyên vẻ ngoài của chiếc vòng vì kiểu dáng đơn giản như vậy mới có thể dễ dàng đánh lừa người ngoài.
Thay vào đó, Phong Dạ lắp vào chiếc vòng một cái nút chìm mà nhìn từ xa không thể nhìn thấy. Kϊƈɦ thước của cái nút khá nhỏ ẩn trong chiếc vòng, nếu nhìn gần thì trông nó chỉ như một hoạ tiết đơn giản. Nhưng khi ấn vào nó sẽ hiện ra một màn hình và một bàn phím ảo. Màn hình đó có thể tách đôi hoặc tách ba, ta dùng nó như một thiết bị liên lạc với đồng minh, định vị vị trí trêи màn hình rađa hoặc dùng như một chiếc siêu máy tính. Chỉ cần có kiến thức về công nghệ thông tin, cộng với siêu máy tính mà chiếc vòng cung cấp thì có thể dễ dàng xâm nhập vào bất cứ hệ thống, máy móc nào. Thậm chí có thể điều khiển cơ chế hoạt động của một nhà máy cỡ lớn, một con robot thông minh.
Tuy nhiên, một khi đã đeo chiếc vòng này vào thì vĩnh viễn sẽ không thể tháo ra. Nếu cố gắng tháo ra, nó sẽ kϊƈɦ hoạt chế độ tự hủy diệt, trong vòng ba mươi giây chiếc vòng sẽ phát nổ, uy lực đủ để tiêu diệt một người.
Cố Tử tất nhiên cũng đeo chiếc vòng này, có lẽ vì thế mà Phong Dạ nhận ra cô là người của Hắc Điêu.
Nghĩ tới điều này, Cố Tử liền lia mắt tới tay của Phong Dạ. Tuyệt nhiên, lại không có. Nhưng ngay lập tức cô đã hiểu nguyên nhân. Là một người cải tiến chiếc vòng thì tất nhiên sẽ biết cách tháo chiếc vòng ra. Còn nếu không biết thì do anh quá ngu đi.
Hai viên đạn được gắp ra, Phong Dạ cẩn thận may lại vết thương cho cô, bỗng anh lên tiếng phá vỡ sự im lặng :"Vọng Hồn truy sát cô?".
Hơn mười mấy năm làm sát thủ, Phong Dạ cư nhiên sẽ biết đặc điểm vũ khí của từng tổ chức. Loại đạn của Vọng Hồn kϊƈɦ thước nhỏ bằng hai hạt đậu, bề mặt có khắc hình một con Rồng quấn lấy Mặt Trời. Vừa nhìn vết thương của Cố Tử, anh đã đoán được do ai gây ra, đến khi gắp viên đạn thứ nhất ra ngoài anh càng thêm chắc chắn.
Cố Tử trả lời bằng chất giọng khàn đặc :"Là Hàn Mãnh!".
Nhắc tới hai tiếng Hàn Mãnh, Phong Dạ liền treo nụ cười mỉa mai. Tên đó đường đường là cánh tay phải của lão đại Vọng Hồn mà lại bị anh đánh đến sống dở chết dở. Chỉ là không biết sau nhiều năm gặp lại, hắn có muốn rửa nhục hay không.
Phong Dạ cười khẩy :"Cô đúng là một sát thủ gà mờ có vận may rắm chó!". Lời này, Cố Tử không thể phản bác được. Ngày đầu tiên đi làm nhiệm vụ đã gặp phải Hàn Mãnh thì đúng là vận may của cô chẳng ra sao rồi.
Sau khi băng bó xong vết thương cho cô, Phong Dạ ngẩng đầu lên nói :"Nhưng cũng không đến nổi xui xẻo, ít ra cô đã gặp được tôi!".
Cố Tử hơi ngẩn người, sau đó lại nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Phong Dạ nói đúng, nếu hôm nay không gặp anh có lẽ cô đã sớm chết ở xó nào trong rừng này rồi.
Như vậy có phải cô nên cảm ơn Phong Dạ không?
Phong Dạ đưa cho cô một ly nước rồi nói :"Uống chút nước đi, giọng cô bây giờ chả khác gì đàn ông!". Anh vừa nói vừa cúi đầu xem xét chân phải của cô. Cố Tử uống một hơi hết sạch cốc nước, vươn tay đặt nó trở lại bàn.
Sau một hồi kiểm tra chân của cô, Phong Dạ xác định không phải gãy chân chỉ là bị chấn thương khớp gối do vận động quá mạnh. Phong Dạ tiến hành tiến hành từng bước sơ cứu, đồng thời lên tiếng căn dặn :"Tuy chỉ là chấn thương nhẹ, nhưng nếu như cô không muốn để lại biến chứng thì tốt nhất không nên đi lại!".
Điều này cô hiểu, những vấn đề liên quan tới xương cốt hoàn toàn không nên xem thường. Cho dù bị chấn thương nhẹ nhưng nếu để lại biến chứng thì còn nguy hiểm hơn.
Nhưng mà, cô còn phải về tổ chức!
"Tạm thời cô cứ ở đây, không cần lo những việc còn lại!". Anh vừa nói vừa thu dọn đồ đạc. Đến khi Phong Dạ đứng dậy chuẩn bị rời đi thì Cố Tử lên tiếng :"Tại sao lại giúp tôi?".
Nghĩ cả ngày trời cô cũng không hiểu, giữa cô và Phong Dạ chỉ mới vô tình gặp nhau một lần, thậm chí hôm nay mới nói chuyện với nhau. Thế nào anh lại giúp cô? Cô không tin vào tình yêu sét đánh gì đó, vì nếu ghép nó vào con người Phong Dạ thì hoàn toàn không ăn khớp. Còn nếu Phong Dạ đột nhiên muốn làm người tốt, thì chuyện này còn khó tin hơn.
Phong Dạ không trả lời ngay mà im lặng một lúc, khoảng chừng hai ba phút sau anh mới lên tiếng:" Đột nhiên tôi muốn làm một tiền bối tốt!".Cố Tử nhíu mày, nhìn bóng lưng của Phong Dạ. Tiền bối tốt? Lời này có thể phát ra từ miệng của tên này sao? Hay sau khi rửa tay gác kiếm, thần kinh đã có vấn đề?
Sau khi dọn dẹp xong, Phong Dạ ném cho cô một cái chăn, hất hàm nói :"Cô nghỉ ngơi đi, tôi ra ngoài một lúc!". Không đợi cô trả lời, Phong Dạ lập tức mở cửa rời đi. Cố Tử cũng chẳng có tâm trí tò mò anh đi đâu, đôi mắt nặng trịch sụp xuống, cô chậm rãi tiến vào giấc ngủ.
Phong Dạ đi được vài bước thì ngoảnh lại nhìn vào ngôi nhà, chút tia sáng ít ỏi của ánh nến hắt vào gương mặt tuấn lãng của anh. Phong Dạ khẽ nhếch môi, đáy mắt hiện ra ý cười.
Anh xoay người đi về phía bậc thang, nét mặt xuất hiện một tia chết chóc.
Hàn Mãnh cùng đám thuộc hạ điên cuồng tìm kiếm thân ảnh của Cố Tử trong khu rừng, thấm thoát đã hơn một tiếng trôi qua. Đúng như cô đã nghĩ, hắn không phải kiểu người dễ bị lừa như vậy. Tuy hành động cô nhảy xuống xe chỉ xảy ra trong tích tắc, nhưng vẫn đủ thời gian để hắn chứng kiến hết thảy từng cử chỉ của cô.
Khi hắn vừa tới, chiếc taxi đã bốc cháy ngùn ngụt. Người ngoài nhìn vào hoàn toàn không thể đoán được rằng có người bên trong hay không, nhưng Hàn Mãnh lại biết. Bên cạnh chiếc xe có một vết máu nhỏ, nếu không để ý kỹ sẽ không dễ phát hiện. Ngay lập tức, Hàn Mãnh đã cùng thuộc hạ xông thẳng vào rừng, nhưng không hiểu vì sao lại chẳng tìm thấy tung tích của cô.
"Anh Hàn, có lẽ cô ta đã sớm tiêu đời rồi, chúng ta đừng phí công tốn sức tìm kiếm nữa!". Một tên thuộc hạ mệt mỏi lên tiếng.
Vừa dứt lời, Hàn Mãnh liền ném cho anh ta một ánh mắt sắc lạnh :"Câm miệng! Tôi không tin, người của Hắc Điêu lại dễ chết như vậy!".
Hàn Mãnh kiên định tiếp tục tiến sâu vào rừng, hắn không tin hắn không thể tìm được cô. Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Huống hồ cô đang bị thương nặng, không thể chạy xa như vậy được. Khu rừng tối om, không ngừng vang lên tiếng xào xạc của lá cây bị giẫm đạp. Hơn bảy người đàn ông nhưng từ nãy tới giờ vẫn chưa tìm thấy tung tích của Cố Tử. Kể cả một vết máu cũng không có.
Bỗng nhiên một bóng người xuất hiện trước mắt Hàn Mãnh, hắn lập tức rơi vào trạng thái cảnh giác, đến khi nhìn rõ gương mặt đối phương, con ngươi của hắn liền co rút nét mặt không kiềm được có chút kinh ngạc.
Phong Dạ nhếch môi cười, giọng nói giễu cợt vang lên :"Lâu rồi không gặp, Hàn Mãnh!".