Cố Tử bị đánh thức bởi âm thanh "tít tít" nhỏ bé vang lên từ vòng tay. Cô lập tức mở mắt, khởi động chiếc vòng. Không bao lâu, sóng âm truyền tới chiếc hoa tai của cô, vang lên giọng nói của một người phụ nữ:" Cố Tử!".
Cô thận trọng đáp :" Lão đại!".
Lão đại gọi cho cô là điều sớm nằm trong dự đoán, nên hiện tại cô đã sẵn sàng nghe lời trách móc của lão đại. Dù gì đây cũng là nhiệm vụ đầu tiên thế mà cô lại thất bại thảm hại, thậm chí còn suýt chết trong tay kẻ địch. Nếu chuyện này bị đồn ra ngoài thì e rằng thanh danh của Hắc Điêu sẽ hỏng bét.
"Cô làm tốt lắm!". Người phụ nữ bên kia thế nhưng lại không mang chút tức giận nào, ngược lại còn lên tiếng khen ngợi khiến Cố Tử không nhịn nổi mà hoài nghi.
Làm nhiệm vụ thất bại, còn được khen?
Cố Tử nhíu mày hỏi :"Lão đại, ý bà là...".
Người phụ nữ cười khẽ :"Tôi đang khen cô, cô không hiểu sao? Lần đầu làm nhiệm vụ mà đã có thể thành công vượt khỏi vòng vây của đám Hàn Mãnh, kết liễu Khưu Bình. Xem ra thực lực của cô không tệ! Tuy tôi không biết vì sao Vọng Hồn lại cử Hàn Mãnh tới bảo vệ cho một lão già như ông ta, nhưng cô đã dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ như vậy, tôi không thể không khen ngợi!".
Người phụ nữ càng nói, nỗi hiềm nghi trong lòng cô càng sâu. Cô hoàn toàn chưa giết được Khưu Bình, hoàn toàn chưa vượt qua được vòng vây của Hàn Mãnh. Thế thì tại sao lão đại lại khen ngợi cô? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
" Lão đại, tôi...". Cố Tử chưa kịp nói hết câu, người phụ nữ đã cắt ngang:"Được rồi, hiện tại cô đang ở đâu?".
Nghe thế, Cố Tử liền phân vân. Chắc chắn Phong Dạ sẽ không muốn người khác biết nơi ở của mình, còn cô tạm thời không thể đi lại. Nên tốt nhất phải tìm cách giấu lão đại vậy. Cố Tử bình tĩnh đáp :"Tôi có một số việc cần xử lý, tạm thời không thể về tổ chức ngay!".
May thay, lão đại của cô không phải kiểu người thích điều tra thuộc hạ. Vì người của Hắc Điêu, đảm bảo một trăm phần trăm trung thành. Họ luôn dành sự tin tưởng tuyệt đối cho lão đại, tín nhiệm lão đại. Và không hề mang ý nghĩ một ngày nào đó sẽ phản bội Hắc Điêu. Cũng chính vì lý do này, lão đại cũng hoàn toàn tin tưởng thuộc hạ của mình. Bà không hề điều tra chuyện riêng của thuộc hạ, nhưng nếu phát hiện điều gì đó không đúng bà sẽ điều tra một cách dứt khoát.
"Được, cẩn thận!".
" Vâng!". Dứt lời, đầu dây bên kia đã ngắt kết nối. Nỗi hiềm nghi trong lòng vẫn chưa giải quyết. Cô nghĩ đi nghĩ lại vẫn không hiểu, bản thân vẫn chưa giết chết Khưu Bình thì tại sao lão ta lại chết? Cô bị Hàn Mãnh truy sát thì tại sao lão đại lại nói cô thành công vượt qua vòng vây của hắn ta?
Bất chợt, trong đầu cô hiện lên gương mặt của Phong Dạ. Nhưng nhanh chóng Cố Tử đã đạp bỏ suy nghĩ đó, cho dù Phong Dạ có tốt đến mấy cũng không tới nỗi giúp cô hoàn thành nhiệm vụ được. Nếu tên đó làm thế, chắc chắn mặt trời mọc đằng tây.
Cố Tử lắc lắc đầu. Không nghĩ nữa, muốn biết thì cứ đợi tên đó về thì hỏi xem sao.
Cô với tay lấy cái điều khiển trêи bàn bật tivi lên. Ma xui quỷ khiến thế nào lại trúng ngay kênh thời sự đưa tin về cái chết của Khưu Bình.
"Sáng sớm hôm nay, tại nhà riêng của Tổng giám đốc tập đoàn Ngư Vũ, người ta phát hiện ông đã chết ngay trêи giường ngủ. Nguyên nhân ban đầu cho biết, Khưu Bình chết tại chỗ do một phát súng vào đầu. Hiện tại, cảnh sát đang phong toả hiện trường và lấy lời khai từng người trong ngôi nhà!". Cố Tử nhíu mày nghe từng câu từng chữ của nữ phóng viên vừa nói.
Khưu Bình thực sự đã chết? Nhưng tại sao? Là ai đã giết ông ta chứ?
Đúng lúc Cố Tử đang rối rắm với mớ suy nghĩ kia của mình, thì chương trình trêи tivi lập tức chuyển sang tin khác :" Cũng vào ngày hôm nay, một người đi đường đã phát hiện ba chiếc ô tô bị cháy rụi tại ngoài ô thành phố Z. Khi cảnh sát tới, họ tìm được tổng cộng bảy xác chết nằm trong xe, tất cả đều bị thiêu cháy hoàn toàn, nên tạm thời vẫn chưa xác định được danh tính của mỗi người!".
Cố Tử thoáng ngạc nhiên, cúi đầu lẩm bẩm :" Bảy xác chết, lẽ nào là đám người Hàn Mãnh?". Nhắc mới nhớ, cả đêm qua Hàn Mãnh dẫn người truy sát cô. Nhưng cô lại gặp được Phong Dạ và được đưa về đây. Có thể, Hàn Mãnh sẽ không tìm thấy, thế nhưng hắn ta không phải kiểu người dễ bỏ cuộc, ít nhất hắn ta sẽ lục tung cả khu rừng này để tìm cô.
Thế thì tại sao, tới bây giờ vẫn chưa có động tĩnh gì? Còn cả, bảy cái xác nằm trong ba chiếc xe bị thiêu cháy kia, trong đó có chiếc taxi mà cô đã lái. Càng nghĩ, Cố Tử càng chắc chắn những xác chết đó chính là đám người Hàn Mãnh. Và người có khả năng làm việc này, cũng chỉ có Phong Dạ.
Cái chết của lão già Khưu Bình, mười phần cũng liên quan tới anh ta.
Khi cô vừa đưa ra kết luận, thì cửa nhà chợt mở ra. Phong Dạ tay xách nách mang bước vào nhà. Vẫn là dáng vẻ biếng nhác đó, anh đưa mắt nhìn cô, nhướn mày hỏi :"Tỉnh rồi? Bây giờ thế nào?". Anh đem một cái túi giấy đặt xuống bên cạnh cô, túi nilong còn lại thì để lên bàn.
Nghe anh hỏi, Cố Tử không trả lời mà hỏi ngược lại :"Tất cả, đều là anh làm sao?". Phong Dạ cũng không ngốc tới nỗi không biết cô nói tới chuyện gì, anh chớp mắt vài cái thì gật đầu :" Phải!".
"Tại sao?". Cô không tin, Phong Dạ lại muốn làm một tiền bối tốt nên mới giúp cô hết lần này tới lần khác. Tuy không tiếp xúc với anh nhiều, nhưng Cố Tử cũng đã quá vạn lần nghe người trong tổ chức nói về Phong Dạ. Tâm trạng của anh không dễ đoán, tựa hồ giây trước cười nói vui vẻ, giây sau đã thẳng tay giết chết người ta rồi. Còn nữa, Phong Dạ không bao giờ muốn giúp đỡ người khác, cho dù tình huống có đặc thù đến mấy cũng không thèm đếm xỉa. Không phải anh sợ phiền phức, mà do anh lười biếng.
Cô càng nghĩ càng đau đầu, bất cứ lý do nào cũng không thể áp đặt lên người Phong Dạ. Kỳ thực, nói anh cổ quái cũng không phải không đúng.
Phong Dạ hờ hững đáp :"Không phải đêm qua tôi đã nói rồi sao? Tôi muốn làm một tiền bối tốt!". Cố Tử nhếch môi giễu cợt :"Anh nghĩ lý do này đủ thuyết phục không?".
Anh lười biếng nhìn cô gái trước mặt, mệt mỏi ngáp dài một cái rồi nói :"Tùy cô vậy, tôi phải đi ngủ bù đây!". Dứt lời, Phong Dạ nhấc chân đi thẳng lên gác.
Cố Tử nhìn theo bóng lưng của anh khuất dần sau tường gỗ. Trong đầu ʍôиɠ lung mãi không thôi. Con người này, quả thực cực kì khó hiểu. Nhưng nếu anh đã không nói lý do thực sự thì cô có hỏi cũng vô dụng. Coi như, cô nợ Phong Dạ một ân tình, sau này tìm cơ hội trả ơn anh.
Cô quay đầu xem xét cái túi giấy bên cạnh, trong đó là một bộ quần áo mới tinh, còn hẳn mác.
Không phải chứ? Tên đó thế mà lại mua quần áo cho cô? Cả cái hộp trong túi nilong trêи bàn nữa, chẳng phải thứ trong hộp là cháo trắng sao? Cái tên này ngày càng khó hiểu, chỉ vừa gặp nhau chưa tới một ngày đã mang tới cho cô bất ngờ này tới bất ngờ khác.
Cố Tử cố gắng lê người vào nhà vệ sinh, tắm rửa và thay bộ quần áo mà Phong Dạ mang về. Là một cái áo thun trắng và quần short đen. Ít nhất, anh cũng biết phong cách của cô. Nếu như Phong Dạ mua một chiếc váy về, chắc chắn cô đã vứt nó đi từ lâu rồi.
Di chuyển bằng một chân quả thực có chút khó khăn, tuy nhiên cô rất mau thích ứng nên bây giờ đã đơn giản hơn nhiều. Cố Tử trở lại phòng khách giải quyết bữa sáng kia, vì cô đang bị thương nên chỉ có thể ăn uống thanh đạm. Thức ăn vào miệng nhưng lại chẳng có tí mùi vị nào, dù không muốn nhưng vẫn phải cố nuốt sạch.
Dùng xong bữa sáng, Cố Tử nhàm chán tựa đầu lên thành sofa nhìn ngắm xung quanh ngôi nhà. Đêm qua cô đang trong tình trạng không mấy tỉnh táo nên không thể nhìn rõ toàn bộ. Ngôi nhà gỗ này xem ra đã tồn tại khá lâu, có thể dễ dàng thấy dấu vết cũ kĩ do trải qua thời gian dài. Ở nhà bếp có một cánh cửa, đêm qua có lẽ Phong Dạ đã đưa cô về từ cánh cửa đó.
Bên cạnh nhà bếp là cầu thang dẫn lên gác, Cố Tử vẫn chưa từng bước chân lên đó nên cũng chẳng biết nó ra sau. Nhưng nhìn chủ nhân của nó cũng đủ hình dung được, không phải đồ vật vứt lung tung thì cũng là bãi chiến trường thu nhỏ.
Cố Tử đứng dậy đi tới cửa chính của ngôi nhà, mở cửa, bước ra ngoài. Thì ra căn nhà nằm trêи một gò đất cao, phía trước có một bậc thang dẫn xuống hồ nước nhỏ bên dưới. Hồ nước nằm gọn giữa thảm cỏ xanh mướt, còn có một số bông hoa mọc lên lẻ tẻ khắp nơi. Phong cảnh chẳng khác nào tranh vẽ.
Chỉ có điều...Phong Dạ sao lại thích mấy thứ này chứ?
Bất quá, không khí ở đây thật sự rất trong lành. Mang tới cảm giác vô cùng dễ chịu. Dưỡng thương ở đây, cũng quá là tốt đi!
Bề ngoài cộng thêm tính khí kì quặc của Phong Dạ, chẳng ai cho rằng anh có thể đóng vai "nữ công gia chánh". Cố Tử lần lượt nhìn từng đĩa thức ăn bày ra trêи bàn, không nhịn nổi mà dùng ánh mắt khϊế͙p͙ sợ nhìn Phong Dạ. Rốt cuộc cái tên từng làm cả thế giới ngầm náo loạn này đã gặp biến cố gì, mà khiến anh ta trở nên như vậy thế?
Ở chung với Phong Dạ chẳng bao lâu mà Cố Tử đã cảm thấy chỉ số IQ 197 của mình sắp tụt xuống tới nơi rồi.
Nhận thấy ánh mắt của Cố Tử, Phong Dạ cười cợt lên tiếng :"Cho dù tôi có đẹp trai tới mức nghịch thiên thì cô cũng đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy!".
Cô không màng tới lời nói tự mãn của anh, lập tức mang nỗi nghi hoặc trong lòng ra tìm câu trả lời :"Này Phong Dạ, rốt cuộc thời gian qua anh đã gặp biến cố gì thế?".
Anh nhướn mày, đưa mắt liếc nhìn gương mặt đang chờ đợi câu trả lời kia, không nhịn nổi bật cười :"Ăn cơm đi!".
Sớm đã biết chắc chắn sẽ không nhận được trả lời, nên cô cũng chẳng thèm hỏi nữa, bắt đầu cầm đũa thưởng thức tay nghề của Phong Dạ. Cảm nhận hương vị đặc biệt lan toả trong khoang miệng, Cố Tử chớp mắt vài cái. Quả thực...quả thực tay nghề không tồi!
Ít nhất từ trước tới giờ cô chưa từng ăn món ngon như vậy. Tuy đây chỉ là những món thanh đạm.
"Có phải rất ngon không? Ngon đến nổi cô muốn yêu tôi luôn không?". Phong Dạ đắc ý nói.
Khóe môi Cố Tử giật giật, lát sau treo nụ cười khinh bỉ không thèm để ý tới Phong Dạ tiếp tục vùi đầu ăn cơm. Đúng là chỉ có tên này, mới có thể hỏi mấy câu như thế.
"Tổ chức dạo này thế nào?". Đang ăn uống hăng say, Phong Dạ đột nhiên lên tiếng hỏi, thế nhưng trong câu nói lại chẳng lấy một tia cảm xúc nào. Tựa như chỉ là tiện miệng hỏi thôi.
Cố Tử không ngẩng đầu, bình thản nói :"Vẫn tốt!". Vừa dứt lời, Phong Dạ liền cười khẩy một tiếng :"Tốt mà lại để một sát thủ gà mờ như cô đi làm nhiệm vụ?".
Lần này, Cố Tử ngóc đầu dậy ném cho Phong Dạ một cái lườm sắc lẹm:"Ít nhất tôi vẫn tốt nghiệp loại xuất sắc sau khi kết thúc huấn luyện!".
Phong Dạ dường như chẳng xem ánh mắt lạnh lẽo của cô ra gì, trực tiếp hạ giọng đánh gãy câu nói vừa rồi:" Xuất sắc của cô là đi ám sát người ta nhưng lại bị người ta truy sát ấy hả?". Mặt Cố Tử ngay lập tức tối sầm, chăm chăm nhìn nam nhân trước mặt như muốn ăn tươi nuốt sống.
"Không biết bà già kia nghĩ thế nào mà lại phái cô đi, đáng lý ra phải nhốt cô ở Nam Mỹ huấn luyện thêm vài chục năm nữa mới đúng!". Phong Dạ không chút e dè lên tiếng phê bình cách làm của lão đại. Cố Tử cũng chẳng có chút ngạc nhiên nào về thái độ của Phong Dạ đối với lão đại, dù gì cả tổ chức cũng chỉ mỗi tên này mới có lá gan đó thôi.
Căn cứ huấn luyện của Hắc Điêu đặt tại Nam Mỹ, tất cả thuộc hạ trong tổ chức đều trải qua ít nhất một đợt huấn luyện suốt mười năm tại đó. Duy chỉ có mỗi Phong Dạ là hoàn thành trong vòng bảy năm và là người duy nhất làm được điều này. Sau khi kết thúc huấn luyện, từng người sẽ được phân thành những hạng tốt nghiệp như loại xuất sắc, loại giỏi và loại khá.
Tuy nhiên nếu không may tốt nghiệp loại khá, người đó buộc phải thực hiện thêm một đợt huấn luyện nữa. Nếu lần thứ hai vẫn chỉ ở loại khá thì người đó lập tức sẽ bị đuổi khỏi tổ chức.
"Anh thì biết cái gì chứ?". Cố Tử nhỏ giọng lầm bầm. Thật không biết tại sao cô lại ở đây nói mấy chuyện nhảm nhí với tên này nữa!
"Chắc hẳn cô không muốn chuyện này xảy ra lần nữa đâu nhỉ?". Phong Dạ hạ đũa, tựa người ra sau khoanh tay trước ngực nhìn cô.
Cố Tử:"Ai mà lại muốn mình tiếp tục bị truy sát bao giờ?".
Phong Dạ gật gật đầu :"Tốt, vậy tôi sẽ chịu thiệt thòi để huấn luyện thân thủ cho cô!". Cô nghi hoặc nhíu mày nói :" Để làm gì?".
Anh chống cằm, nhếch môi lên tiếng :" Giúp thanh danh Hắc Điêu được bảo toàn, còn có...". Chữ cuối cùng được anh kéo dài để thu hút sự chú ý của Cố Tử.
Một lúc sau, anh nở nụ cười ngả ngớn nói :"Giúp cô thay tôi đứng đầu bảng!".