Cô Vợ Ấm Áp Của Hạ Thiếu

Chương 26: Người nhà nháo sự



"Tôi nhổ vào! Một người phụ nữ nông thôn như tôi làm sao biết thu thập chứng cớ?! Còn không phải những gì cô đã nói sao? Mấy người tại sao không nhìn xem con của tôi bây giờ là tình huống như thế nào?! Miệng vết thương của nó trở thành cái dạng gì rồi hả? Nó nói không ra lời, cũng ăn không vô, mấy người để cho nó về sau phải làm sao bây giờ?!"

"Những bệnh trạng này ở trong lúc bắt đầu trị liệu là không cách nào tránh khỏi. Cho dù chúng tôi đã xử lý đúng miệng vết thương của bệnh nhân, bệnh nhân đau đớn cũng không cách nào hoàn toàn tránh đi. Đây là bình thường."

Người phụ nữ thấy Tần Dĩ Duyệt không giống như mấy cô y tá vừa rồi, không dễ bắt nạt, nên muốn ngồi xuống mặt đất khóc lóc om sòm.

Tần Dĩ Duyệt nhìn ra ý đồ của bà ta, nắm tay bà ta không thả. Cố ý lôi kéo đứng vững.

Trở thành chuyện hai người đấu sức.

Tần Dĩ Duyệt không để lại dấu vết mà cho Tiểu An một cái liếc ra ý, để cho Tiểu An đi tìm nhân viên bảo vệ đến.

Tiểu An hiểu ý. Lập tức đi ngay.

Tần Dĩ Duyệt một lần nữa nhìn về người phụ nữ tóc tai, quần áo lộn xộn trước mặt."Bà nói bệnh viện chúng tôi chữa trị làm hại con bà, chúng tôi sẽ đợi lúc bà tỉnh táo mà nghe bà giải thích kỹ càng. Trước đó, bà nên cùng tôi giải thích một chút. Con của bà nhập viện từ ngày hôm qua cho đến hôm nay, chuyện tiền thuốc men, phí nằm viện một xu cũng không có nộp! Đối với chuyện khám gấp, bệnh viện chúng tôi quán triệt nguyên tắc là trước cứu trị sau giao phí. Lúc bệnh nhân đưa đến bệnh viện. Chúng tôi trước tiên cứu chữa cũng cung cấp cho bệnh nhân điều kiện trị liệu tốt nhất. Bảo đảm bệnh nhân an toàn khỏe mạnh, sẽ không bởi vì vấn đề chi phí ảnh hưởng trị liệu. Vậy mà người nhà bệnh nhân là bà đang làm cái gì đây? Bà hiểu được bệnh tình của con bà sao?!"

Bà ta bị lời nói của Tần Dĩ Duyệt làm cho sững sờ, sau đó thét to: "Thấy không? Mọi người thấy không?! Bác sĩ mà đối xử với người nhà bệnh nhân như vậy đấy. Con của tôi tổn thương thành cái dạng đó rồi. Cô làm sao  hiểu tâm tình của người làm mẹ. Còn cùng tôi thao thao bất tuyệt. Cô thấy tôi không có văn hóa, không có trình độ, cố ý xem thường tôi! Loại bác sĩ chó má mắt nhìn người kém như thế này thì y thuật có thể tốt đến mức nào?"

Giọng nói tê tâm liệt phế của bà ta làm cho nhiều người bệnh cùng người nhà họ đến vây xem. Tất cả mọi người nhìn vào Tần Dĩ Duyệt mà chỉ trỏ.

Tần Dĩ Duyệt nhìn khuôn mặt có chút đắc ý của bà ta, trong lòng càng tỉnh táo.

Đối đãi loại người không nói đạo lý, không biết xấu hổ này, cho bà ta mặt mũi đã là khách khí rồi.

Nhưng cô không thể nói thẳng, cô cần phải chú tâm đến hình ảnh bệnh viện cùng riêng tư của bệnh nhân.

Tần Dĩ Duyệt nghĩ thông. Giọng nhàn nhạt nói: "Người nhà bệnh nhân đối với y thuật của tôi có nghi vấn tôi không nói gì, nếu như bệnh viện khác có phương án trị liệu tốt hơn chúng tôi, chúng tôi không phản đối bà, một lần nữa giúp con của bà tìm kiếm bệnh viện tốt hơn. Nhưng trước đó, làm phiền bà thanh toán chỗ tiền thiếu nợ, tiền thuốc men, sau đó chúng ta lại bàn về vấn đề y thuật của tôi. Không thể nào mà tất cả tiện nghi đều để cho một mình bà chiếm được, bác sĩ chúng tôi và nhân viên chăm sóc cũng không thể cung cấp phục vụ trị liệu, phục vụ thuốc thang, ngoài ra còn phục vụ đánh chửi sau này nữa, một đồng đều không thu. Chúng tôi đây sẽ ăn nhiều thiệt thòi đó."

"Cô dùng con của tôi uy hiếp tôi?" Bà ta tức giận đến toàn thân phát run.

Tần Dĩ Duyệt bình tĩnh mà nhìn bà ta, trên tay lực không có nửa điểm yếu bớt.

Bà ta bờ môi run run, hốc mắt đỏ lên.

Tần Dĩ Duyệt biết rõ bà ta muốn khóc, quay đầu đối với người vây xem cao giọng nói: "Các vị, mọi người xem náo nhiệt cũng đủ rồi, chụp ảnh, quay video cũng làm rồi, muốn nói bệnh viện chúng tôi hoặc bản thân tôi không có y đức, là thứ bệnh viện lòng dạ hiểm độc, bác sĩ lòng dạ hiểm độc thì xin hãy suy nghĩ kỹ càng, đừng không biết tình hình thực tế liền đại biểu tất cả mọi người nói  ý kiến. Về riêng tư của bệnh nhân, tôi không muốn để lộ chi tiết nhiều. Ngày hôm qua bệnh viện nhận được người bệnh cần khám gấp, đến bệnh viện liền làm hơn năm giờ phẫu thuật, phẫu thuật sử dụng tiền thuốc men đầu tiên là 6534, phí nằm viện là 200, từ ngày hôm qua cho đến hôm nay dùng thuốc men là 3214, tổng cộng 9948. Bác sĩ chúng tôi và các nhân viên chăm sóc từng nhiều lần yêu cầu người nhà bệnh nhân nộp tiền, người nhà bọn họ lại không có động tĩnh gì, lúc hôm qua trời xế chiều liền biến mất. Trong lúc này, chúng tôi như trước không có dừng lại việc chăm sóc cùng trị liệu cho bệnh nhân. Hôm nay người nhà vừa xuất hiện, liền gây ầm ĩ bệnh viện, cho rằng phương thức trị liệu chúng tôi không tốt, còn ý đồ lôi cuốn, ảnh hưởng danh dự bệnh viện Nhã Đức."

Tần Dĩ Duyệt dừng lại một lát, tiếp tục nói: "Tôi muốn nói là những lời này, mọi người nếu như muốn đánh dấu sự hiện diện của mình ở nơi này, tôi cũng không phản đối, chuyện thì cũng xảy ra rồi, bệnh viện chúng tôi cũng đành thanh giả tự thanh, chúng tôi mong mọi người không gây quá nhiều ảnh hưởng đến công việc bận rộn của chúng tôi."

Nói xong, Tần Dĩ Duyệt buông tay giữa bà ta.

Bà ta mất đi chống đỡ,  ngồi xuống dưới đất.

Lúc này, Tiểu An dẫn theo nhân viên bảo vệ của bệnh viện đi đến.

Bà ta thấy thế, nảy sinh ý định ác độc mà hướng phía Tần Dĩ Duyệt xông tới.

Tần Dĩ Duyệt đang lúc quay đầu cùng bảo vệ bệnh viện nói chuyện, nhắn nhủ tình huống trước mắt, không nhìn thấy được động tác của bà ta.

"Chị Tần, coi chừng!" Tiểu An lên tiếng kinh hô.

Tần Dĩ Duyệt còn chưa có quay đầu lại, phía sau lưng đã bị một lực tầng tầng lớp lớp đánh lên, cả người không khống chế mà ngã ở phía trước.

Mà cô chỗ đứng là cầu thang thoát hiểm.

Cô vừa rồi mở cửa cầu thang, căn bản là không đóng, phía dưới sẽ là cầu thang.

Tần Dĩ Duyệt vô ý thức mà muốn bắt lan cang bên cạnh cầu thang, lại quên ở phía sau cô, người phụ nữ trung niên đẩy cô cũng bởi vì quán tính mà ngã theo.

Bà ta ngã xuống vị trí chính xác là một bên lan can cầu thang.

Bà ta dù vậy vẫn hướng tới đánh tay Tần Dĩ Duyệt.

Tần Dĩ Duyệt không có bất kỳ chỗ dựa nào mà ngã xuống.

Trong lúc ngã xuống, cô chỉ tới kịp dùng cánh tay bảo vệ đầu của mình thật chặt...

**

Trong văn phòng.

Tiểu An lo lắng mà nhìn Tần Dĩ Duyệt: "Chị Tần, chị có đau hay không?"

"Khá tốt." Tần Dĩ Duyệt giật giật bàn chân bị trẹo.

Vừa mới nhúc nhích, liền truyền đến đau nhức kịch liệt.

Tần Dĩ Duyệt đau nhức hít vào một hơi, hàm răng có chút run lên.

Tiểu An lo lắng mà nhìn cô, nói: "Chị Tần, nếu không đi khoa chỉnh hình xem thử?"

"Lúc tan việc không có gì chị sẽ đi qua xem." Tần Dĩ Duyệt lại thử giật giật, vẫn là đau đến mức hàm răng cô run lên.

Cô ngược lại hút vài hơi lạnh, mới đem ý muốn thét lên ở cuống họng đè xuống.

Tần Dĩ Duyệt tay vươn vào trong túi áo, muốn lấy điện thoại ra nhìn thử có tin nhắn của Tiểu Bảo hay không, miễn cho nhóc đã thức dậy lại thấy một mình nhóc ở trong căn hộ lạ lẫm, cảm xúc sẽ không khống chế được.

Không ngờ, sờ khắp trên người mấy cái túi, lại không thấy bóng dáng điện thoại đâu.

"Chị Tần, chị tìm cái gì?" Tiểu An khó hiểu nói.

"Điện thoại di động của chị không thấy đâu cả, em giúp chị đến chỗ cầu thang nhìn xem điện thoại chị có phải là mất tại đó rồi."

"Ah ah, em đi tìm ngay. Chị Tần, chị đừng có gấp đó."

"Mau đi đi."

"Vâng." Tiểu An nói xong, liền như một trận gió lao ra khỏi  văn phòng.

Qua một lúc sau, Tiểu An mới cầm một cái điện thoại, màn ảnh vỡ vụn trở về.

"Điện thoại rớt xuống thùng rác ở góc trong tường, khó trách mọi người cũng không có chú ý đến. Chị Tần, chị mở ra nhìn xem có thể dùng không?"

"Cảm ơn Tiểu An."

"Không cần cám ơn, em ôm đùi chị rồi, có thể tiếp nhận lao động miễn phí đó."

Tần Dĩ Duyệt buồn cười mà nhìn Tiểu An  một cái, nhận lấy điện thoại, bắt đầu khởi động máy.

Điện thoại chỉ là chấn động vài cái, lúc sau thì không có phản ứng nào khác.

Tần Dĩ Duyệt thử mấy lần, vẫn là kết quả này.

Nhìn nhìn thời gian trên đồng hồ treo tường đối diện mình, cô phát hiện ra đã là hai giờ rưỡi rồi.

Tiểu Bảo ngủ khoảng hai giờ, bây giờ có lẽ thức dậy rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.