Cô Vợ Ấm Áp Của Hạ Thiếu

Chương 99: Đời này anh chỉ có một mình em là vợ



Ánh mắt vừa chạm vào hàng mi bởi vì khẩn trương mà run rẩy của cô, cái môi tròn trịa mềm mại mím chặt, trong lòng thoáng qua một tiếng than thở nhẹ, vòng qua cô đi vào trong hồ nước nóng.

Tần Dĩ Duyệt nghe được tiếng nước chảy, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.

Trừ thở phào ra, trong lòng còn có một loại thất vọng giấu kín.

Cô đúng là  tương đối kinh sợ, có cơ hội tốt như vậy cũng không dám nhào tới.

Tần Dĩ Duyệt còn không có xúc động xong, đã nghe được thanh âm của Hạ Kiều Yến.

"Anh đếm đến ba. Nếu em còn không đi thay quần áo? Thì anh không ngại tự mình động thủ."

Tần Dĩ Duyệt lập tức quay đầu, tức giận trợn mắt nhìn Hạ Kiều Yến, kết quả chỉ thấy anh phơi bày bả vai trên mặt nước.

Vai rộng rãi có lực, bắp thịt đều đặn, đường cong dễ nhìn vô cùng.

Ở suối nước nóng thô ráp vô cùng nổi bật, hiện ra mấy phần dã tính.

Tần Dĩ Duyệt thầm xoa xoa, nuốt nước miếng một cái, chập choạng chạy lên lầu, thay quần áo.

Lúc xuống lầu, cô khoác áo tắm. Tiến vào hồ nước nóng.

Cô còn đặc biệt chọn một chỗ xó xỉnh cách xa Hạ Kiều Yến ngồi ngu ngơ.

Hạ Kiều Yến buồn cười nhìn cô, ngoắc ngoắc ngón tay, "Đến đây."

"Nhưng mà!"

"Anh đếm ba tiếng."

Tần Dĩ Duyệt tức giận liếc mắt, chân bước chầm chậm dịch đến bên người Hạ Kiều Yến."Anh nghĩ thế nào đó?"

Hạ Kiều Yến bóp khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mềm của cô, cười đểu nói: "Vợ, chúng ta dù gì cũng đã kết hôn mấy tháng rồi, chúng ta có thể phát triển, tiến thêm một bước không đây?"

Biểu cảm Tần Dĩ Duyệt: 囧 囧 nhìn anh, không biết tại sao đột nhiên anh lại nhắc tới chuyện này. Nghẹn họng trân trối nói: "Chúng ta như vậy không phải rất tốt sao?"

"Tốt chỗ nào chứ? Nếu là người phụ nữ khác có cơ hội đến gần anh, đã sớm xông tới rồi, em còn kiên quyết nhịn mấy tháng. Bác sĩ Tần, ai da, em quá lãng phí rồi."

Tần Dĩ Duyệt không biết thế nào, rất muốn thở dài.

Cô không phải người ngu, cũng không phải là không có lòng hư vinh.

Bên người có người đàn ông chất lượng tốt như Hạ Kiều Yến, nói trong lòng không có một chút ý tưởng là gạt người.

Từ đầu đến cuối cô đều nhớ đến cái ngày hôn lễ đó, lúc cô thấy vết son trên cổ áo sơ mi của Hạ Kiều Yến đã lúng túng, không biết phải làm sao.

Khi đó, cô mới sâu sắc ý thức được, giữa cô cùng Hạ Kiều Yến có bao nhiêu chênh lệch.

Hôn nhân bọn cô, cô không làm chủ được.

Dùng hết khả năng phối hợp, mới là cách tốt nhất.

Khoảng thời gian này, cô đúng là làm như vậy.

Chẳng qua là sống bên cạnh Hạ Kiều Yến càng dài, cô lại càng không cách nào làm được điểm này nữa.

Cô thật sự rất muốn cùng người đàn ông này có một đoạn hôn nhân thật sự.

Muốn giữa cô và Hạ Kiều Yến, có thể đi rất xa, giống như bố mẹ vậy, có thể tương thân tương ái.

Ở trong cuộc sống sau này giúp đỡ lẫn nhau, cùng nắm tay nhau trải qua mưa gió cuộc đời.

Có thể là do cô không có lòng tin.

Cô sợ cô gấp không chờ nổi mà đào ra thật lòng.

Hạ Kiều Yến sẽ khinh thường nhìn lại.

Trước đây lúc cùng với Chu Tử Dương, cô có thể không chút sợ hãi nào mà hướng hắn yêu cầu một câu trả lời hợp lý.

Đối với Hạ Kiều Yến, thì cô không dám.

Cùng Hạ Kiều Yến phát sinh xung đột, cái giá phải trả quá lớn, cô sẽ không chịu trách nhiệm nổi.

Cái này cũng là nguyên nhân mà vì sao rất nhiều người đời trước muốn giữ vững hôn nhân môn đăng hộ đối.

Nếu như môn đăng hộ đối, không ai ở vị trí đặc biệt yếu thế, ở trong hôn nhân cũng sẽ không bị động như vậy.

Cho dù là người Hạ gia bây giờ đối với cô rất tốt, Tiểu Bảo cũng hết sức lệ thuộc vào cô.

Cô cho tới bây giờ cũng không dám thật sự đem mình làm chuyện đương nhiên.

Không giống như Hạ Vân Sách, cô ấy cùng Mạc Mộ Trầm bất kể là  nguyên nhân gì mà lấy nhau.

Thì cô ấy sau này  ở trong cuộc sống hôn nhân cũng sẽ không quá bị động, bởi vì cô có một nhà mẹ cùng người anh vô cùng hiển hách.

Bọn họ là hẫu thuẫn kiên cường nhất của cô ấy, coi như là Mạc Mộ Trầm cũng không dám tùy tiện chọc vào.

Hạ Kiều Yến cẩn thận quan sát biểu tình trên khuôn mặt cô.

Tần Dĩ Duyệt rất mau liền phục hồi tinh thần, hướng Hạ Kiều Yến nở một nụ cười dí dỏm, cười hề hề nói: "Thổ hào, anh đây là ám chỉ em nên nhào tới sao? Chờ em luyện giỏi vóc dáng hình chữ S cùng có xíu múi bụng, anh không để cho em nhào tới, em sẽ không để yên cho anh đâu. Nhưng mà bây giờ em rất hữu tâm vô lực được chứ? Ngày ngày làm thêm giờ đến khuya, lại tới chơi bời quá độ, em sẽ tuổi xuân chết sớm."

Hạ Kiều Yến đem toàn bộ biểu tình của khuôn mặt cô thu hết đáy mắt, cũng không có nói gì.

Từ khi cùng Tần Dĩ Duyệt chung sống, anh càng ngày không cách nào đem cô làm thành Ninh Duy.

Các cô vốn không cùng một người, tự nhiên không giống nhau.

Cô ngốc này so với Ninh Duy tích cực, lạc quan, ngớ ngẩn cùng dám làm dám chịu.

Cô vốn là dám yêu dám hận, nhưng bởi vì cái hôn nhân cách biệt này mà trở nên bó tay bó chân.

Nếu như ban đầu anh không đem cô gái này kéo theo.

Cô sẽ gả cho một người đàn ông môn đăng hộ đối với cô, như cũ có thể giữ lại tính tình trước đây của mình.

Anh đem cô kéo vào trong cuộc hôn nhân này, hưởng thụ thay đổi của cô đối với Tiểu Bảo, hưởng thụ Tiểu Bảo từ tự kỷ trở thành đang trong trạng thái khôi phục.

Anh cho là anh đưa đón cô ngốc này đi làm, tôn trọng bố mẹ cô là đủ rồi.

Sự thật lại là, anh  từ đầu đến cuối đều không mang lại cảm giác an toàn cho cô.

Hạ Kiều Yến đưa tay nhéo một cái lên mặt cô, " Ngốc, anh là người đàn ông của em, có cái gì bất mãn thì liền mắng. Ở trước mặt anh còn kìm nén, thì không phải em kết hôn cũng vô ích rồi sao?"

Tần Dĩ Duyệt nghe vậy mắt sáng rực lên, "Thổ hào, anh nghiêm túc hả?"

Độ sáng trong ánh mắt, so với bầu trời đêm sáng nhất còn chói mắt hơn mấy phần.

Hạ Kiều Yến kéo cô vào trong ngực, nhẹ giọng nói: "Có mấy lời anh chỉ nói một lần, nói nhiều sẽ không còn quý trọng nữa. Tần Dĩ Duyệt, lần này nghe cho kỹ. Hạ Kiều Yến anh cả đời này, chỉ có thể có một mình em là vợ mà thôi."

Tần Dĩ Duyệt thân thể kịch liệt run rẩy, không dám tin ngửa đầu nhìn Hạ Kiều Yến, nhưng chỉ thấy đường cong đẹp mắt của cằm anh.

Thổ hào nhà cô đây là đang cùng cô cam kết cả đời a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a.

Cô thật muốn hàng lệ tuôn rơi.

Cô thật muốn không có tiết tháo mà hét hai tiếng.

Tần Dĩ Duyệt không nhịn được đưa tay ôm lấy hông Hạ Kiều Yến, mặt nhẹ nhàng ở trước ngực anh cọ cọ một chút.

Đột nhiên, cô cảm thấy có điểm không đúng.

"A a a a a a!"

Một chuỗi tiếng thét chói tai vang vọng ở suối nước nóng trong biệt thự.

Hạ Kiều Yến bị một trận ma âm xuyên nhĩ, có chút nhức đầu, lại có mấy phần buồn cười, "Có thể tĩnh táo lại một chút không đây?"

"Không thể!" Tay Tần Dĩ Duyệt phủ ở bộ đồ bơi đơn giản trước ngực.

Hạ Kiều Yến để cho người chuẩn bị đồ bơi đều là phẩm chất thượng thừa, mặc vào căn bản không có cảm giác trói buộc, giống như là tầng da thịt thứ hai của cơ thể con người vậy.

Vừa nghĩ tới trước ngực mềm mại  của cô mới vừa cùng Hạ Kiều Yến tiếp xúc thân mật, cả người bác sĩ Tần liền không tốt.

Hạ Kiều Yến bất đắc dĩ hướng cô đi tới.

Tần Dĩ Duyệt dùng cả tay chân muốn đi lên bờ.

Kết quả cánh tay nhỏ bắp chân cô quá ngắn, không chạy lại người đàn ông chân dài sau lưng.

Rất nhanh, trong bác sĩ Tần ngổn ngang trong gió liền bị Hạ tổng bắt lại.

Tần Dĩ Duyệt hai tay che trước ngực mình, phòng bị mà nhìn người đàn ông gần trong gang tấc.

Hạ Kiều Yến nhìn da thịt mềm mại của cô, không chút nghĩ ngợi cúi người phủ lên cánh môi hé mở của cô.

Oanh một tiếng, trong đầu bác sĩ Tần nhất thời pháo bông bay đầy trời.

Tất cả cảm giác cũng chỉ dừng lại ở trên da thịt mà hai người chạm nhau.

**

Buổi tối, Tần Dĩ Duyệt ở trên giường lăn qua lộn lại, làm thế nào cũng không ngủ được.

Cô cảm thấy cô hoàn toàn có tinh lực đi ra ngoài chạy tám trăm mét đó.

Hạ Kiều Yến bị thần thái sáng láng của cô ngốc đánh bại, đưa tay đem cô giam cầm vào trong ngực, "Em mà không ngủ nữa, thì anh cũng không ngại làm chút chuyện mà hai người có thể làm."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.