Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1086



Chương 1086

Cũng vừa được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu.

Cũng may chỉ là vết thương nhẹ, không nguy hiểm đến tính mạng.

Sau khi nhận được điện thoại của Lục Kiến Thành, Lâm Tiêu vô cùng kích động, lập tức vội vàng kêu lên: “Tổng giám đốc Lục.”

“Khuê Khuê đâu? Cô ấy sao rồi? Bọn cậu bây giờ đang ở đâu?” Lục Kiến Thành vội vàng hỏi.

“Tổng giám đốc Lục, chúng tôi trên đường đến bệnh viện thì gặp tai nạn, thiếu phu nhân đã được cảnh sát đưa đến bệnh viện rồi, tôi cũng vừa được đưa ra khỏi phòng cấp cứu, cũng đang đi tìm cô ấy, hiện giờ vẫn chưa biết tình hình của cô ấy ra sao.”

Nghe đến hai chữ “tai nạn”, Lục Kiến Thành lập tức hít lấy một ngụm khí lạnh.

Trong phút chốc, Lục Kiến Thành cảm thấy lo sợ và hoảng loạn.

“Ở bệnh viện nào? Mau nói cho tôi biết!”

Tính mạng của Khuê Khuê gặp nguy hiểm, hơn nữa còn đang sinh con cho anh.

Anh sao có thể yên tâm nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi chứ?

Nghe Lâm Tiêu nói tên bệnh viện, Lục Kiến Thành đưa mắt nhìn, không phải chính là bệnh viện anh đang ở sao?

May sao, may mà không xa lắm.

Một khoảng cách rất gần, anh chỉ cần đi thang máy xuống là có thể nhìn thấy cô rồi.

Nghĩ đến đây, lòng Lục Kiến Thành lập tức dâng trào, nhiều hơn nữa là lo lắng và gấp gáp.

Lúc này, giọng nói của Lâm Tiêu lại vang lên: “Tổng giám đốc Lục, anh đã bị trì hoãn chuyện gì có đúng không? Tôi đã gọi cho anh rất nhiều cuộc, nhưng không ai nghe máy.”

“Tôi bị trúng đạn, vừa làm phẫu thuật xong.” Lục Kiến Thành nói.

Lâm Tiêu vừa nghe vậy, liền gấp gáp: “Cái gì? Trúng đạn? Tổng giám đốc Lục, anh đang ở đâu? Tôi lập tức đến đón anh.”

“Không cần, tôi không sao, tôi lập tức đi tìm Khuê Khuê, đứng chờ trước cửa phòng sinh, trước khi tôi đến, tôi muốn biết tình hình của cô ấy.”

“Vâng, tổng giám đốc Lục, vậy anh chú ý sức khỏe.”

Tắt điện thoại, Lục Kiến Thành lập tức chống người ngồi dậy, đồng thời đưa tay rút kim truyền ra.

Y tá từ bên ngoài vào thêm thuốc, nhìn thấy cảnh này, lập tức bị dọa sợ.

Cô ấy vội ngăn lại: “Anh đang làm gì vậy? Sao lại rút kim truyền?”

“Tôi có việc gấp, nhất định phải ra ngoài, cô đến đúng lúc lắm, rút kim truyền cho tôi.” Lục Kiến Thành kiên định nói.

“Anh vừa mới phẫu thuật xong, vết thương còn chưa lành, nhất định phải nằm trên giường, dù có chuyện gì cũng không được ra ngoài, ngộ nhỡ vết thương bị nhiễm trùng….”

Nữ y tá còn chưa nói xong, Lục Kiến Thành đã rút dây truyền ra.

Giây sau, máu từ cánh tay bắt đầu chảy xuống.

Y tá vội bước đến, giữ lại cánh tay anh, nghiêm nghị nói: “Dù như thế nào cũng không được ra ngoài, anh mau trở về giường bệnh đi, tôi sẽ cắm lại dây truyền cho anh.”

Lục Kiến Thành giơ tay, hất cánh tay nữ y tá ra, loạng choạng bước ra ngoài.

Nữ y tá bắt đầu bực mình.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.