Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 11



Chương 11

“Có biết tại sao lại dị ứng không?”

“Biết.”

“Biết còn ăn nhiều tới vậy, để cho trở nên nghiêm trọng như vậy là muốn tự mình chịu khổ hay sao, vậy đã uống thuốc chưa?”

Nam Khuê lắc đầu, có chút khó xử: “Chưa uống.”

“Tôi đã kê một đơn thuốc, cô về nhà uống xem có hiệu quả không, nếu như hiệu quả không tốt lập tức đến bệnh viện tiêm thuốc.”

Tay Nam Khuê đặt trước bụng nhỏ, cô có chút do dự, lo lắng nếu uống thuốc này sẽ ảnh hưởng đến em bé. Nhưng Lục Kiến Thành lại đứng ở bên cạnh, cô không tiện hỏi.

Khi cô đang rất lo lắng thì điện thoại Lục Kiến Thành vang lên, anh bước ra ngoài nhận điện thoại. Nam Khuê lập tức thở phào một hơi, nhìn bác sĩ hỏi: “Bác sĩ, tôi đang mang thai, những loại thuốc này tôi có thể uống sao?”

“Lúc nãy tại sao không nói với tôi, tôi đổi cho cô đơn thuốc bôi ngoài da, không cần uống nữa.”

“Cảm ơn bác sĩ, làm phiền anh rồi!”

Sau khi từ trong phòng khám bước ra, sắc mặt Lục Kiến Thành liền thay đổi. Không còn nét ấm áp nào, chỉ còn tia lạnh lẽo tột cùng. Nhịn cả một đường đến bên quầy thuốc rốt cuộc không thể nhịn được nữa: “Càng ngày càng có bản lĩnh rồi, học được cách nói dối rồi đúng không?”

Nam Khuê biết anh đang nói chuyện bản thân lừa anh đã uống thuốc rồi. Cô vội vàng cúi thấp đầu ngại ngùng nói: “Xin lỗi, em không có cố ý.”

“Vậy chính là cố tình.”

Nam Khuê: “…”

Cái năng lực xuyên tạc này cũng lợi hại quá đó. “Em nghĩ rằng cũng sắp ly hôn rồi, sau khi ly hôn thì cũng đường ai nấy đi, không cần thiết phải làm phiền anh nữa, hai năm này đã làm phiền anh quá nhiều rồi.”

“Em cũng biết được bản thân phiền phức?” Lục Kiến Thành khó chịu nói

Hai tai Nam Khuê đỏ bừng, trong lòng cảm thấy có chút chua chát, nhìn đi, quả nhiên anh cảm thấy cô là một gánh nặng, là sự phiền phức.

Nhưng giây tiếp theo, giọng nói Lục Kiến Thành lại vang lên. “Cũng đã phiền phức hai năm rồi, thêm lần này cũng chẳng khác gì.”

Nhận được thuốc, Lục Kiến Thành đọc kỹ hướng dẫn sử dụng, đột nhiên anh nói: “Tôi nhớ bác sĩ đã kê thuốc uống, tại sao bây giờ lại là thuốc bôi ngoài da?”

Nam Khuê: “…”

Quá cẩn thận có lúc cũng không phải là chuyện tốt. “Thuốc bôi ngoài da cũng khá tốt mà!” Nam Khuê nói.

“Dị ứng trên người cô rất nghiêm trọng, dùng thuốc bôi quá chậm, vẫn là uống thuốc có hiệu quả hơn, vả lại cũng sắp đến đại thọ 80 của ông cụ rồi, nếu như đến lúc đó những vết mụn đỏ này không hết thì chắc chắn ông lại nghĩ tôi đang ngược đãi em.”

“Em sẽ giải thích với ông nội, hơn nữa sẽ nhanh khỏi thôi.” Nam Khuê nghiêm túc đảm bảo.

Nhưng Lục Kiến Thành vẫn kiên quyết. “Không được, tôi vẫn nên đổi thành thuốc uống, miễn cho không có hiệu quả em lại tới đây tiêm thuốc.” Nói xong anh bước về phía phòng khám bệnh của bác sĩ, chuẩn bị để bác sĩ đổi đơn thuốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.