Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1105



Chương 1105

Đột nhiên, Lục Kiến Thành mở miệng: “Che ô cho tiểu thư, đưa cô ấy về!”

Tuy nhiên, mắt anh vẫn chăm chú dán vào bia mộ trước mặt, động tác vẫn không hề dừng lại.

“Anh, anh về với em đi.” Lâm Tư Vũ lập tức nắm lấy thời cơ.

“Em về đi, anh làm xong rồi sẽ tự khắc sẽ về.” Lục Kiến Thành đáp.

Anh từ chối rất rõ ràng.

Nhưng Lâm Tư Vũ vẫn muốn nắm lấy cơ hội cuối cùng: “Không, anh, muốn về thì cùng về.”

“Nếu như anh không về, em cũng không về, em ở đây dầm mưa với anh cho đến khi anh làm xong.”

Giọng Lục Kiến Thành có chút tức giận: “Tư Vũ, nghe lời, mau quay về đi.”

“Không, em không về.”

Không đôi co nữa, Lục Kiến Thành lạnh giọng gọi tên Lâm Tiêu: “Lập tức đưa cô ấy trở về, nếu như có chuyện gì, tôi sẽ hỏi tội cậu.”

“Vâng, tổng giám đốc Lục.” Lâm Tiêu lập tức đáp.

Lâm Tư Vũ tất nhiên không đồng ý.

Thế nhưng không đồng ý thì làm được gì chứ.

Bây giờ xung quanh cô ấy đều là người của anh, cô ấy căn bản không thể không nghe lời.

“Tiểu thư, cô chắc chắn hiểu tính cách của tổng giám đốc Lục hơn tôi, anh ấy đã ra lệnh rồi, vẫn là để tôi đưa cô về đi!” Lâm Tiêu cung kính nói với Lâm Tư Vũ.

Lâm tư Vũ cắn chặt môi, tâm trạng rất đau đớn, khó chịu.

Thực ra, cô ấy vẫn còn rất nhiều việc muốn nói.

Nhưng khi nhìn bộ dạng của anh hiện tại, nếu như không khắc xong tấm bia, anh có chết cũng không rời đi.

Cho nên cuối cùng, cô ấy nuốt hết những lời muốn nói xuống bụng, không nói gì cả.

Đột ngột xoay người lại, cô ấy nhanh chóng chạy vào màn mưa.

Thấy vậy, Lâm Tiêu lập tức đuổi theo.

Vào cuối cùng, tay của Lục Kiến Thành gần như đóng băng do thời tiết quá lạnh và mưa lớn.

Tuy nhiên, anh vẫn cố kiên trì.

Những chữ trên bia mộ, đã lần lượt xuất hiện từng chữ, từng chữ một.

Cuối cùng, với bàn tay run rẩy, anh khắc chữ cuối cùng.

Và trên bia mộ, cũng đã xuất hiện ngay ngắn ba hàng chữ.

“Vợ tôi Nam Khuê”

“Một đời chí ái”

“Yên nghỉ tại đây”

Tổng cộng 14 chữ, mỗi chữ đều hiện rõ trước mắt.

Từng nét chữ đều rất mạnh mẽ, khỏe khoắn.

Nhưng cũng đầy dịu dàng, như nói hộ trái tim đầy yêu thương và nhung nhớ.

Tới lúc này Lục Kiến Thành mới đặt bút trên tay xuống, quay đầu hỏi người bên quanh: “Thứ tôi cần đã chuẩn bị xong chưa?”

“Tổng giám đốc Lục, đã chuẩn bị xong rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.