Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1353



Chương 1353

Nhìn thấy cô bật khóc, Lục Kiến Thành lập tức mềm nhũn: “Nam Khuê đừng khóc nữa, anh hứa với em, sẽ quay lại càng sớm càng tốt.”

“Ừm.”

Nam Khuê gật đầu, cố gắng bình tĩnh lại.

Trong tầm mắt mơ hồ, Nam Khuê nhìn thấy Lục Kiến Thành đang từng bước đi vào trong xe, gió dường như càng ngày càng mạnh, áo gió trên người cũng bị hất tung.

Ngay sau đó, anh đã lên xe.

Ngang qua bầu trời mù sương, Nam Khuê nhìn thấy anh khóe môi khẽ nhếch, đáng lẽ phải nói: “Vợ, đừng tiễn anh, mau ngủ đi.”

Nam Khuê gật đầu, cô quay người bước về.

Thế nhưng, sau khi xe rời đi, cô bất ngờ quay lại và chạy nhanh qua.

Cho đến khi chiếc xe hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, cô mới chịu trở lại.

Lòng cô ngày càng trống rỗng.

Có phải do mang thai nên bà bầu luôn suy nghĩ linh tinh?

Dù sao cô cũng không biết mình có phải là nhạy cảm quá mức không, từ khi biết anh phải ra nước ngoài gặp Quý Dạ Bạch, cô đã rất thấp thỏm và bất an.

Buổi sáng gió hơi lạnh, Nam Khuê quấn chặt cổ áo, từng bước trở về.

Tuy rằng ngủ không được ngon giấc, nhưng giờ phút này nằm ở trên giường, cô cũng không có buồn ngủ.

Thấy sắp đến giờ, cô đứng dậy, ăn sáng rồi đến bệnh viện làm việc.

Dù biết máy bay còn phải bay hơn mười tiếng nữa, có lẽ đến tận khuya cô mới có thể nhận được tin anh hạ cánh.

Nhưng Nam Khuê thỉnh thoảng vẫn kiểm tra điện thoại.

Ngay cả khi đang ăn, cô cũng mở ra xem liên tục.

“Nam Khuê, có chuyện gì sao, như người mất hồn vậy?” Đông Họa vươn tay vẫy vẫy trước mặt cô.

“Sáng nay Kiến Thành đi công tác, không biết có phải mình nhạy cảm quá không, lúc nào cũng suy nghĩ linh tinh.”

“Đừng quá lo lắng, anh ấy chắc chắn sẽ liên lạc với cậu ngay khi hạ cánh.”

“Ừm.”

Buổi tối, Nam Khuê đợi đến mười một giờ.

Dù đã muộn nhưng cô không thể chợp mắt cho đến khi nhận được tin nhắn và cuộc gọi.

Đợi thêm mười phút, đột nhiên chuông điện thoại vang lên.

Đó là tin nhắn Wechat của Lục Kiến Thành: “Vợ à, anh đến nơi an toàn rồi, nghĩ đến em nơi đó đã muộn, hai đứa nhỏ đang ngủ nên không call video với em nữa.”

“Được, anh hạ cánh an toàn là được rồi.” Nam Khuê rất vui vẻ, lập tức trả lời lại tin nhắn.

“Sao muộn vậy rồi vẫn chưa ngủ vậy? Đang đợi tin tức của anh sao?”

“Em đi ngủ ngay đây.” Nam Khuê đáp.

Cô đã ngủ rất ngon vào đêm hôm đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.