Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1400



Chương 1400

“Chờ một chút, Nam Khuê, cô đứng lại.”

Nam Khuê không dừng lại, tiếp tục đi về phía trước.

Trần Tranh nói: “Thiếu phu nhân, cá mắc câu rồi.”

Nam Khuê lại lắc đầu: “Không, thời cơ còn chưa tới.”

Bọn họ tiếp tục đi về phía trước, Hạ Nhu đang lảo đảo đuổi theo phía sau.

Ra ngoài cửa biệt thự, Trần Tranh khom lưng thân mật mở cửa xe cho Nam Khuê.

Nam Khuê ngồi vào, vẻ mặt nhàn nhạt: “Lái xe.”

“Vâng, Thiếu phu nhân.”

Ngay khi vừa đạp chân ga, chiếc xe đang muốn chạy nhanh đi, đột nhiên, Hạ Nhu xõa tóc, giống như người điên đứng chắn trước xe.

Phanh gấp một cái, Nam Khuê đã đoán trước điều này, ngồi thẳng người lại.

Bên ngoài xe, Hạ Nhu giang hai tay ra ngăn xe, vẻ mặt thê thảm đi về phía cửa sổ xe liều mạng nói: “Nam Khuê, cô xuống đây đi, tôi đồng ý, tôi đồng ý với yêu cầu của cô.”

“Tôi cầu xin cô, chỉ cần Dạ Bạch không vào tù, cô bảo tôi làm cái gì tôi đều đồng ý hết.”

Ánh mắt Nam Khuê lạnh như băng nhìn về phía trước, ngay cả mắt cũng không chớp một cái.

Bên ngoài, Hạ Nhu điên cuồng đập cửa sổ xe, vừa vỗ vừa hét: “Nam Khuê, cô ra đây đi, tôi cầu xin cô, chỉ cần cô buông tha cho Dạ Bạch của tôi, tôi lập tức đi đầu thú.”

“Tôi thừa nhận, tôi sẽ thừa nhận hết tất cả tội lỗi của mình với cảnh sát.”

Hạ Nhu đau xé ruột gan hét lớn, mãi cho đến giờ phút này, bà mới có một chút hối hận.

Nếu như trước kia, có thể Nam Khuê còn có vài phần đau lòng.

Nhưng bây giờ, chỉ cần nghĩ đến mẹ chồng còn đang nằm trong bệnh viện, nghĩ đến Kiến Thành không rõ sống chết, cô chỉ còn lại sự thù hận đối với người đàn bà này.

Một gia đình hạnh phúc, đã bị bà ta phá hủy.

Làm sao mà cô có thể không hận chứ?

Không nhớ đã khóc bao lâu, khi Hạ Nhu khóc lóc gần như nằm liệt trên mặt đất, toàn thân cũng không còn sức lực gì nữa, Nam Khuê mới đẩy cửa ra, bình tĩnh bước xuống.

Cô cúi đầu, mặt mày vẫn lạnh lùng như cũ: “Nghĩ kỹ rồi sao, bà thật sự đồng ý đi tự thú sao rồi?”

Hạ Nhu điên cuồng gật đầu: “Đúng đúng đúng, tôi đồng ý.”

“Được, vậy thì bây giờ theo tôi đến đồn cảnh sát.”

Hạ Nhu rõ ràng có chút sững sờ: “Cái này? Nhanh như vậy sao?”

“Đổi ý rồi?”

“Không, không phải, Dạ Bạch còn ở nước ngoài, thằng bé còn chưa trở về, tôi muốn gặp thằng bé một lần, tôi đồng ý với cô, chờ sau khi gặp được, tôi nhất định sẽ đến đồn cảnh sát đầu thú được không?”

“Vậy thì xin lỗi, tôi không có phần kiên nhẫn này.”

Nam Khuê vừa dứt lời, Hạ Nhu chợt mở cửa xe, đứng dậy ngồi vào.

Chiếc xe nhanh chóng chạy đến đồn cảnh sát, sau đó dừng lại một cách suôn sẻ.

Trước khi đi vào, Hạ Nhu kéo quần áo trên người, sau đó nhìn về phía Nam Khuê: “Cô phải tuân thủ lời hứa, chỉ cần tôi tự thú, cô sẽ bỏ qua cho Dạ Bạch.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.