Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1407



Chương 1407

“Nhưng hiện tại thì khác rồi, mày suy nghĩ cho kỹ đi, chỉ cần tao một mực khẳng định mày cố ý hành hung, mày chính là hung thủ giết người.”

“Mày hãy suy nghĩ cho rõ ràng, nếu tao không cứu được con gái của tao, tao cũng sẽ cho mày làm bạn với nó, cùng nhau tàn đời ở trong tù.”

Máu trên người Quý Anh vẫn không ngừng chảy xuống.

Ngay sau đó, cô đột nhiên đặt tay lên con dao, sau đó rút ra.

Bởi vì lực quá lớn, trong nháy mắt, máu trên con đao văng tung tóe lên mặt Nam Khuê.

Máu trên mặt vẫn còn ấm.

Nam Khuê sững sờ đứng ở nơi đó, thậm chí ngay cả đưa tay lau một cái cũng không dám.

Trong những năm qua, cô đã gặp rất nhiều loại người.

Nhưng Quý Anh là một bà già hoàn toàn vượt khỏi sự bất ngờ của cô.

Nhìn thấy vẻ mặt của Nam Khuê dính đầy máu, Quý Anh bỗng nhiên ngửa đầu cười to: “Ha ha, trốn không thoát, mày trốn không thoát.”

“Mày biết không? Năm đó tạo bị một tên khốn khiếp lừa gạt, trong mùa đông giá rét, ở trong nhà vệ sinh sinh ra Tiểu Nhu của tao, nó bởi vì thiếu oxy mà toàn thân tím tái, suýt chút nữa đã chết. Tiểu Nhu là tất cả của tao, từ đó trở đi tao thề, bất kể sau này xảy ra chuyện gì cũng phải bảo vệ con gái tao.”

“Đúng rồi, Dạ Bạch, mày cũng không tò mò vì sao nó theo họ tao sao?”

“Vì? Vì sao?” Giọng nói của Nam Khuê run rẩy.

“Bởi vì Tiểu Nhu chưa lập gia đình mà sinh con, ở vùng nông thôn này, miệng lưỡi người đời quá tàn nhẫn, tao không muốn để cho nó phải chịu những lời đồn nhảm này, tao muốn bảo vệ con gái của tao, cho nên tao bảo Dạ Bạch theo họ Quý, nói cho mọi người biết, Dạ Bạch là con của tao, là em trai của Tiểu Nhu.”

“Từ đó về sau, không ai công kích Tiểu Nhu nữa, bọn họ chỉ biết công kích tao, tao bảo vệ Tiểu Nhu của tao, tao cảm thấy rất kiêu ngạo, cũng rất tự hào.”

Nam Khuê hoảng sợ lắc đầu: “Không, đây không phải là tình cảm mẹ con, mà đây là nuông chiều.”

Trách không được Hạ Nhu là một người máu lạnh vô tình như vậy, một mạng người có thể nói là động thủ thì lập tức động thủ. Trách không được Quý Dạ Bạch lại có tuổi thơ thê thảm như vậy, nhân cách u ám, giờ phút này, Nam Khuê phát hiện cô đột nhiên có chút đau lòng.

“Có mẹ mà không thể nhận, hết lần này tới lần khác phải gọi chị, bà ngoại lại phải gọi mẹ, đây thật sự là châm chọc, đừng nói Quý Dạ Bạch, đổi lại là tôi cũng sẽ sụp đổ.”

Mà nguồn gốc của tất cả bi kịch này, tất cả đều do bà già đáng sợ trước mắt này khởi xướng.

Trách không được, bà ta cũng không chút lưu tình mà ra tay với bản thân.

Luận về tàn nhẫn.

Không ai có thể tàn nhẫn hơn bà ta.

Nam Khuê hoảng hốt, cô lấy điện thoại di động ra, gần như run rẩy gọi điện thoại cho Trần Tranh.

“Trần Tranh, anh mau vào đi.”

“Quý Anh kia, bà ta, bà ta tự sát, chảy rất nhiều máu.”

Trần Tranh vừa nghe, vừa chạy lên trên, vừa an ủi: “Thiếu phu nhân, cô trước đừng nóng vội, hãy bình tĩnh, tôi lên ngay lập tức.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.