Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 16



Chương 16

Cô nhớ rất rõ lúc đó ông nội thường xuyên gọi điện thoại hỏi cô: “Khuê Khuê à, thằng nhóc Kiến Thành đó vẫn ngoan ngoãn ở nhà cùng con chứ.”

“Có ạ, ông nội, anh ấy đang ở bên cạnh con.” Cô còn ngốc nghếch giấu giếm cho anh. Đến mức đêm tân hôn của họ mà cả đêm anh không về.

Hoá ra vào đêm tân hôn của bọn họ, anh lại đi đến cùng cô gái khác. Mấy ngày sau đó, anh vẫn đi luôn đi sớm về muộn như vậy, lúc nào cũng mệt mỏi.

Nhưng anh chưa từng nói với cô, người bạn trong miệng anh chính là ‘Phương Thanh Liên’!!”

Nếu như cô biết?

Nam Khuê đau khổ cười một cái, cho dù cô có biết thì cô vẫn giúp anh giấu ông nội. Ai bảo cô lại yêu anh tới như vậy, không nỡ để anh bị ông nội trách mắng!

“Thế nên? Bây giờ cô nói với tôi những điều này là vì cái gì?” Nam Khuê nhìn cô ta, đột nhiên giống một con nhím đang dùng hết sức lực để phản kháng lại, dựng toàn bộ gai nhím lên để bảo vệ cơ thể yếu đuối.

“Nói với tôi, chân của cô là do tôi mà thành, là do tôi hại cô mất đi đôi chân sao?”

“Nam Khuê, cô tự hỏi lòng mình đi, lẽ nào không phải sao?” Giọng nói Phương Thanh Liên có chút kích động. “Nếu như không phải vì cô, ông nội sẽ không ép buộc Kiến Thành, Kiến Thành sẽ không can tâm tình nguyện cưới cô, tôi cũng sẽ không vì trên đường đi tham gia đám cưới của hai người mà xảy ra tai nạn, hai chân cũng sẽ không bị phế.

Nếu như không vì cô, tôi sớm đã gả cho Kiến Thành, có lẽ chúng tôi đã có con cái, bên nhau sớm tối rồi.”

Nam Khuê dùng hết sức lực khống chế bản thân. Qua một lát, cô ngẩng đầu lên, lạnh lùng trả lời: “Không phải là do tôi, cô chỉ muốn tìm một cái cớ và một người thế tội để yên tâm thoải mái khi nghĩ về cái chân què của cô thôi. Tôi tin ông nội, ông nội rất yêu thương tôi, nhưng ông cũng không đồng ý cô và Kiến Thành ở bên nhau chắc chắn có lý do của ông, nếu như cô thật sự phù hợp với tiêu chuẩn cháu dâu trong lòng ông nội, đừng nói là một mình tôi, cho dù có một ngàn Nam Khuê, một vạn Nam Khuê cũng không thể lay chuyển vị trí cháu dâu của cô. Nếu như cô nói, ông nội đã không từ mọi cách để hai người chia tay, thì chỉ có thể nói, Phương Thanh Liên, tự bản thân cô có vấn đề. Nam Khuê tôi cho dù không phải là thiên kim tiểu thư gì hết, nhưng cũng không phải người dễ dàng để cô ức hiếp đâu, cô đừng nghĩ có tội gì cũng có thể đổ lên đầu của tôi. Không có ai mời cô đến tham gia đám cưới của tôi, càng không có ai bảo cô uống rượu rồi lái xe.”

Những lời này, Nam Khuê nói mạch lạc rõ ràng. Khiến người khác không tìm ra được kẽ hở nào.

Phương Thanh Liên không tin nổi mà nhìn Nam Khuê. Xa cách hai năm, thế nào cô ta cũng không ngờ được, lúc đầu cô gái nhỏ đứng đằng sau Lục Kiến Thành cẩn thận từng li từng tí, đụng một chút là đỏ mặt, đến nói chuyện cũng nhẹ nhàng mềm mại, bây giờ đột nhiên lại thay đổi nhiều tới vậy, có thể mạnh mẽ giương nanh múa vuốt như vậy.

“Người mà tôi yêu nhất kết hôn, cô nghĩ là tôi sẽ vắng mặt?”

“Người cô yêu nhất?” Nam Khuê cười lạnh: “Phương Thanh Liên, có những chuyện Kiến Thành không biết không có nghĩa là tôi cũng không biết, cô đừng ép tôi đem hết những chuyện xấu xa năm đó nói ra hết.”

“Cô nói bừa, tôi trong sạch, tại sao cô có thể vu oan cho tôi như vậy?” Phương Thanh Liên kích động, bỗng nhiên từ trên xe lăn lảo đảo ngã xuống.

Lúc này Lục Kiến Thành cũng quay trở về.

Anh buông bình giữ nhiệt xuống, dịu dàng đỡ Phương Thanh Liên dậy, nhéo nhéo mi tâm lạnh lùng hỏi: “Ai có thể nói với tôi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Nam Khuê cắn chặt môi không nói lời nào.

“Thanh Liên, em nói đi.” Phương Thanh Liên lập tức tỏ vẻ đáng thương nói: “Kiến Thành, anh đừng trách Nam Khuê, chỉ trách em, là do em vô dụng, em muốn đứng lên, kết quả phát hiện bản thân căn bản không có chút lực sức lực nào.”

“Là vì như vậy?” Lục Kiến Thành nhìn Nam Khuê. Nam Khuê vẫn không nói lời nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.