Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1620



Chương 1620

Thật ra anh rất muốn mặc kệ tất cả mà xông vào ôm lấy cô, mặc kệ cô có dùng sức như thế nào cũng đều không buông ra.

Nhưng anh sợ, sợ cô sẽ chán ghét anh hơn.

Cho nên không dám mạo hiểm đi vào.

Cô nói cô không muốn gặp anh, không cho phép anh bước vào cửa, anh thật sự không dám bước vào một bước.

Hóa ra thật sự yêu một người là sẽ cẩn thận từng li từng tí, sẽ lo được lo mất như vậy.

Sẽ trở nên rất thông minh.

Nhưng cũng sẽ đột nhiên ngu ngốc đến cực điểm.

“Khuê Khuê, rốt cuộc anh nên làm gì mới tốt đây?”

Vẻ mặt Lục Kiến Thành vừa đau thương vừa lo lắng.

Đúng lúc này người hầu mang theo Trần Tranh đi vào phòng khách rồi chuẩn bị lên tầng.

Giây phút này, trong lòng Lục Kiến Thành tràn đầy ghen tuông.

“Đã muộn như vậy rồi, còn có chuyện gì nữa sao?” Lục Kiến Thành đi qua.

Người hầu trả lời: “Thiếu gia, chuyện là chân của thiếu phu nhân lại bị chuột rút, những ngày cuối thai kì, khi chân thiếu phu nhân bị chuột rút đều là Trần Tranh xoa bóp giúp thiếu phu nhân.”

“Sau khi xoa bóp xong thiếu phu nhân sẽ thoải mái hơn nhiều, như vậy cô ấy mới có thể đi ngủ được.”

Lục Kiến Thành đột nhiên nắm chặt tay, gân xanh trên mu bàn tay như muốn vỡ ra.

Nói không để ý là giả.

Anh để ý, để ý đến phát điên.

Dù sao đã muộn như vậy rồi mà một người đàn ông khác còn vào trong phòng Nam Khuê.

Hơn nữa còn là xoa bóp cho cô. Tải ápp Һσlа để đọc full và miễn phí nhé.

Sao anh có thể không ghen cho được chứ?

Nhưng nghĩ đến Nam Khuê, Lục Kiến Thành có tức giận đến mức nào cũng có thể chịu đựng được.

“Cô ấy bị chuột rút nặng lăm sao?”

Người hầu gật đầu: “Vâng, không chỉ chuột rút mà bệnh phù nề cũng rất nghiêm trọng, Trần Tranh biết một chút về Trung y và kĩ thuật xoa bóp, có anh ấy giúp, triệu chứng của thiếu phu nhân giảm đi rất nhiều.”

“Được, tôi biết rồi, để tôi dẫn anh ta lên đi.” Lục Kiến Thành cố gắng kiềm chế mà nói.

“Vậy làm phiền thiếu gia rồi.” Trần Tranh nói.

Đến cửa phòng ngủ của Nam Khuê, Lục Kiến Thành lại chậm chạp không gõ cửa.

Trần Tranh: “Thiếu gia đang chờ gì sao?”

“Không có gì.”

Nói xong Lục Kiến Thành nâng tay lên chuẩn bị gõ cửa.

Đúng lúc này, anh nhớ đến những lời lúc trước của Nam Khuê: “Đây là phòng ngủ của tôi, không có sự đồng ý của tôi thì xin anh đừng tự tiện đi vào.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.