Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 1645



Chương 1645

“Đỗ Quốc Khôn, nhật kí và ảnh tôi đều đã có, mặc dù tôi rất hận ông, nhưng dù sao ông cũng đã cung cấp chút đồ vật có giá trị.”

“Chuyện ông đánh bạc nợ nần tôi sẽ cho người giải quyết, bọn họ sẽ không đòi mạng ông nữa.”

“Nhưng ông cũng đừng nhớ thương tám trăm vạn kia nữa, tôi đã nói ngân hàng hủy giao dịch, tiền không đến được tài khoản ông đâu, trong thẻ này có ba vạn tệ, đủ để ông không chết đói trong một thời gian.”

“Nghe cho rõ đây, tôi cảnh cáo ông lần cuối, cầm tiền cút xa ra cho tôi, đừng có xuất hiện trước mặt Khuê Khuê thêm lần nào nữa.”

Ánh mắt Lục Kiến Thành đột nhiên trở nên lạnh lẽo và sắc bén: “Nếu không đám người kia sẽ lập tức đến lấy mạng ông, nghe rõ chưa?”

Rõ ràng giọng nói dịu dàng như vậy nhưng lại nói ra quyết định tàn nhẫn như thế.

“Lục Kiến Thành…” Đỗ Quốc Khôn trực tiếp nổi giận: “Cậu trả tiền lại đây cho tôi, đã nói một tay cầm tiền một tay giao đồ mà cậu dám lừa tôi?”

Lục Kiến Thành cười lạnh: “Nói hay lắm, nhưng đó không phải là đồ của ông, đó là đồ của mẹ vợ tôi, vốn để lại cho Khuê Khuê.”

Thấy cứng không được, Đỗ Quốc Khôn bắt đầu mềm giọng đi.

“Kiến Thành, con rể tốt của cha, cha xin con, tuy cha lừa các con mấy năm nhưng nể tình cha đã giao đồ cho các con, con cho cha nhiều tiền hơn đi.”

“Cha không cần tám trăm vạn, chia đôi đi, bốn trăm vạn là được rồi, con xem thế nào?”

Lục Kiến Thành không vui nhíu mày: “Ông nói thử xem?”

“Hai trăm vạn?” Đỗ Quốc Khôn tiếp tục thăm dò.

Lục Kiến Thành mím chặt môi.

“Một trăm vạn, con rể tốt, thật sự không thể ít hơn nữa, con cũng phải để cha sống nữa chứ.”

Nói rồi Đỗ Quốc Khôn bắt đầu khóc rống lên.

Lục Kiến Thành không để ý đến ông ta.

Ông ta trực tiếp quỳ xuống, vừa dập đầu vừa cầu xin: “Con rể tốt của cha, con giúp cha đi, cha không cần gì nhiều hơn một trăm vạn đâu, được không?”

“Xin con thương cha đi.”

Lục Kiến Thành không muốn tiếp tục nói nhảm với ông ta, anh trực tiếp ném tấm thẻ ngân hàng kia xuống trước mặt Đỗ Quốc Khôn.

“Ba ngàn tệ, không thể nhiều hơn, nếu như ông không muốn thì ngay cả ba ngàn này cũng không còn đâu.”

Đỗ Quốc Khôn nghe xong thì lập tức sợ hãi mà vội vàng nhặt thẻ ngân hàng lên: “Muốn, cha muốn.”

“Cút.”

Lúc Nam Khuê nhìn thấy ảnh chụp thì vô cùng kích động gật đầu: “Đúng, người trong hình chính là mẹ em.”

“Mặc dù mờ nhưng em sẽ không nhìn nhầm. Người bên cạnh thật sự là cha em sao?”

Lục Kiến Thành nói hết những lời của Đỗ Quốc Khôn cho Nam Khuê nghe.

Nam Khuê mở cuốn nhật kí ra, nội dung bên trong quả thật rất đơn giản.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.