Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 705



Chương 705

“Miệng vết thương vốn gần lành lại rồi, mấy hôm nay rốt cuộc cậu làm cái gì mà để tình trạng vết thương trở nên xấu như thế này rồi, mỗi ngày đều tìm người đánh nhau sao?”

Người khám cho Lục Kiến Thành là một giáo sư lớn tuổi rất có quyền uy, cho nên ông ấy nói chuyện rất thẳng thắn, không có chút nhẹ nhàng nào.

Lâm Tiêu đứng bên cạnh nghe mà thở dài, bực bội trong lòng nhưng lại không thể nói được.

“Giáo sư, chúng tôi có nghe theo lời ngài dặn, chẳng qua hôm qua có chút chuyện ngoài ý muốn, tổng giám đốc Lục xuống nước cứu…”

Lời của Lâm Tiêu còn chưa dứt, ánh mắt của Lục Kiến Thành đã nhìn qua.

Vị giáo sư già kia nghe rõ, lập tức giận dữ: “Một thân đầy vết thương còn xuống nước cứu người, cậu có còn muốn sống nữa không, cậu có biết nếu nhiễm trùng thì sẽ có hậu quả như thế nào không?”

“Đúng là làm bậy, không biết yêu quý cơ thể mình sao?”

Giáo sư già vừa tức giận vừa đau lòng.

Khó được lúc Lục Kiến Thành nghe lời, anh ngồi yên một chỗ, tùy ý để ông ý dạy dỗ, tùy ý để ông ấy băng bó, một câu cũng không nói.

Băng bó xong, giáo sư nói anh đến viện nằm nghỉ ngơi.

“Được.”

Bên ngoài Lục Kiến Thành ngoan ngoãn đồng ý, vừa ra văn phòng đã trực tiếp đi đến cổng bệnh viện.

Lâm Tiêu vô cùng lo lắng nói: “Tổng giám đốc Lục, tôi thấy ngài nên nằm viện nghỉ ngơi một chút thì hơn, như vậy sẽ nhanh khỏe hơn.”

“Không cần.” Anh từ chối rất nhanh.

Thấy chính mình khuyên ngăn cũng vô dụng, Lâm Tiêu chỉ có thể lấy Nam Khuê ra làm cớ.

Cậu ấy bắt đầu khổ sở kể lể: “Nếu cô Nam Khuê biết chắc chắn sẽ rất đau lòng.”

Lục Kiến Thành nhíu mày: “Cậu quản mồm cho tốt, nếu như cô ấy biết chuyện tôi bị thương, tôi sẽ hỏi cậu đầu tiên.”

Lâm Tiêu khó hiểu: “Tổng giám đốc Lục, rõ ràng ngài vì cứu cô Nam Khuê nên mới ảnh hưởng đến vết thương, nếu cô ấy biết thì tình cảm hai người đúng lúc có thể tiến thêm bước nữa, vì sao ngài không nói cho cô ấy?”

“Sau này cậu yêu một người cậu sẽ hiểu.”

Anh đương nhiên hi vọng cô đau lòng vì mình.

Nhưng anh muốn là đau lòng vì tình yêu chứ không phải áy náy.

Thứ anh không muốn nhìn nhất chính là ánh mắt tràn ngập sự áy náy của cô.

Không lâu trước đây, lúc cô nhìn anh, trong mắt đều là ánh sao, ánh mắt đấy còn chứa đựng tình yêu, tràn ngập sự yêu thương không thể che giấu được.

Còn bây giờ, tình yêu trong mắt cô đã từ từ biến mất.

Vất vả lắm mới qua thời gian cao điểm đầu tiên, cuối cùng Nam Khuê cũng được ngồi xuống ghế nghỉ ngơi uống nước.

Kết quả chỉ cần đồng nghiệp đi qua thấy cô thì đều cười nói cảm ơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.