Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 860



Chương 860

“Xin lỗi, thực sự xin lỗi, đã làm anh thất vọng rồi.”

Nói xong, Nam Khuê cúi đầu thật sâu trước Lục Kiến Thành.

Khoảnh khắc khom người xuống, nước mắt Nam Khuê đã như vòi nước đứt van điên cuồng chảy xuống, trái tim cô càng quặn đau.

Nhưng mà xin lỗi, Kiến Thành, thật sự xin lỗi.

Ngẩng đầu một lần nữa, cô cố nén nước mắt vào trong, đồng thời nhìn về phía Lục Kiến Thành.

Anh chỉ đứng đó, mím môi, nắm chặt tay, cả người như đông cứng lại.

Nhưng đôi mắt sâu thăm thẳm lại nhìn chằm chằm cô: “Nam Khuê, em nói lại lần nữa đi.”

Nam Khuê không dám nhìn anh, tim cô đau như bị dao cắt.

Cô biết rằng cô có lỗi với anh.

Thấy cô im lặng cúi đầu, Lục Kiến Thành càng thêm tức giận, anh vươn tay nắm lấy bả vai cô: “Nam Khuê, ngẩng đầu nhìn anh.”

Anh thực sự rất tức giận, cho nên ngay cả giọng nói cũng vô cùng lạnh lùng.

Nam Khuê vẫn cứ cúi đầu, cô không dám nhìn lên, càng cô không muốn anh nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe và dáng vẻ chật vật bây giờ của mình.

Lục Kiến Thành lại càng thêm tức giận: “Nam Khuê, anh nói lại lần nữa, ngẩng đầu lên.”

Lần này, Nam Khuê không còn lựa chọn nào khác ngoài cố gắng kìm nén nước mắt rồi ngẩng đầu lên.

Nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, Lục Kiến Thành không chịu nổi, trong lòng càng thêm đau nhói.

“Nói đi, sao em lại cảm thấy chúng ta không hợp nhau, sao nhất định muốn chia tay?” Tuy rằng tức giận nhưng giọng điệu của anh cũng dịu dàng hơn rất nhiều.

“Lẽ nào mấy ngày nay quan hệ của chúng ta đều là giả sao? Mấy ngày nay, anh chưa từng ép buộc em, bởi vì em nói muốn anh cho em thêm thời gian, cho nên anh cho em thời gian, em nói muốn chậm lại, nên anh cũng đã cố gắng để thích ứng với nhịp điệu của em.”

“Nhưng mà, anh vẫn luôn tưởng rằng trong lòng em đã đồng ý rồi, chỉ là muốn tìm thời gian nói cho anh đáp án cuối cùng.”

“Em có biết tại sao mấy ngày nay anh đều đến đón em, nhưng hôm nay lại không đến không?”

Giọng Nam Khuê run rẩy, nghẹn ngào hỏi: “Tại sao?”

“Bởi vì anh đang đợi, anh đang đánh cược, đánh cược rằng nếu hôm nay anh không chủ động tìm em thì em có chủ động nhớ đến anh hay không. Khuê Khuê, em có biết, lúc nhận được điện thoại của em, anh đã vui đến mức nào không?”

“Anh rất hạnh phúc, cả ngày hôm nay anh đều như người mất hồn, không làm được gì hết, chỉ luôn mong đến buổi tối để đi gặp em.”

“Nhưng bây giờ, em nói với anh tất cả mọi thứ đều là giả, em đã từ chối anh? Khuê Khuê, trái tim của anh thực sự rất đau.”

“Nói cho anh biết, tại sao lại như vậy? Anh biết em vốn không nghĩ như vậy. Tại sao hôm nay lại đột ngột quyết định như vậy?”

Lục Kiến Thành nói xong, trên mặt tràn đầy đau xót.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.