Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 963



Chương 963

Tuy nhiên khi vừa đẩy cửa ra thì đột nhiên cô thấy một cô gái như hoa như ngọc đang giữ lấy cánh tay Lục Kiến Thành.

Lục Kiến Thành gần như ngay lập tức gạt tay cô gái kia ra, đồng thời nghiêm túc nói: “Tư Vũ, đừng có như vậy, tôi đã nói rồi, tôi có…”

Lời vừa nói được một nửa, đột nhiên anh cảm thấy không khí xung quanh có chút không đúng.

Khi ngẩng đầu lên lần nữa, bỗng nhiên lại nhìn thấy Nam Khuê đang cầm đồ đứng ở cửa.

Giây phút đó, trái tim Lục Kiến Thành đập kịch liệt. Tiếp sau đó, là một sự hoảng loạn cực kỳ.

Anh bước những bước dài, trực tiếp đi đến bên cạnh Nam Khuê, một tay xách lấy đồ trên tay cô, một tay nắm lấy tay cô.

“Sao qua đây là không báo trước cho anh?”

“Vốn dĩ muốn cho anh một bất ngờ.” Nam Khuê nói.

Lục Kiến Thành nắm lấy tay cô đi về phía Lâm Tư Vũ, thấp giọng nghiêm túc nói: “Đúng lúc giới thiệu cho cô biết, vị hôn thê của tôi, Nam Khuê.”

Ai mà biết Lâm Tư Vũ vừa nghe thì lập tức che miệng, vẻ mặt ngạc nhiên: “Nam Khuê? Cái tên này? Có lẽ nào cô chính là người trong video…”

“Tư Vũ?” lời phía sau cô ta còn chưa nói hết, Lục Kiến Thành đã đoán ra, bỗng nhiên quát lớn.

“Hung dữ cái gì, tôi không nói là được rồi.”

“Chú ý thân phận của mình, cũng chú ý chừng mực, rất nhiều chuyện đã làm sáng tỏ rồi, tôi không hy vọng lại nghe thấy người nào phao tin nữa.”

Lâm Tư Vũ không vui bĩu môi: “Được rồi, nếu trong lòng anh đã có người rồi, vậy thì tôi đi đây.”

Sau khi cô ta đi, Lục Kiến Thành lập tức kéo Nam Khuê về bên cạnh, đồng thời nhìn hộp trong tay: “Mang cơm trưa đến cho anh sao?”

“Còn có thứ khác nữa, anh đoán xem.”

“Em nói như vậy anh lại càng nóng lòng không đợi được.”

Khi mở hết các hộp ra, nhìn thấy miếng bánh xinh xắn trong hộp, Lục Kiến Thành cũng cảm thấy trong lòng mềm nhũn.

“Sao lại muốn làm bánh ngọt cho anh?”

“Lâu lắm không làm cho anh rồi, đúng lúc hôm nay có thời gian với điều kiện, mau ăn thử xem, bánh mới ăn mới ngon.”

Lục Kiến Thành không ăn thử ngay. Anh nhìn Nam Khuê, hai mắt đen nhánh thâm trầm: “Nhìn thấy cảnh vừa rồi, Khuê Khuê cũng không có gì muốn hỏi anh sao?”

“Đương nhiên có.”

Lần này Nam Khuê không dấu giếm, cô cười thừa nhận.

“Vậy được, anh cho em thời gian, mau hỏi đi, em muốn hỏi gì đều được.”

“Cái gì cũng được?” Nam Khuê cố ý hỏi nghiêm trọng. “Vậy được, cô ấy là ai? Giữa anh và cô ấy có quan hệ gì?”

Nói ra, từ lúc ông nội đón cô về Lục gia, thời gian cô sống ở đó cũng coi như khá lâu, nhưng cô gái xinh đẹp vừa rồi lại không có chút ấn tượng nào với cô.

“Còn có, có phải cô ấy thích anh không?”

Nghe thấy những lời này, rốt cuộc Lục Kiến Thành cũng bật cười.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.