Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu

Chương 972



Chương 972

Đi khoảng nửa giờ cô liền quay lại.

Trong tay cầm một đống đồ.

Lục Kiến Thành tò mò đi tới: “Em mua gì vậy?”

Nam Khuê lập tức giấu đồ sau lưng, trên mặt mang theo nụ cười nhẹ: “Không nói cho anh biết, anh mau đi làm việc tiếp đi.”

Lục Kiến Thành bắt lấy cô, cúi đầu và hôn cô thật mạnh trước khi buông cô ra.

Lâm Tiêu đang định đi vào thì nhìn thấy cảnh này, dọa cho cậu lập tức đi ra ngoài.

Đồng thời, cẩn thận đứng ngoài cửa nói: “Tổng giám đốc Lục, ông nội Lâm đã đến, đang đợi anh ở phòng họp.”

Ông nội Lâm.

Ông nội của Lâm Tư Vũ?

Cuộc gặp mặt này kéo dài cả buổi chiều.

Khi Lục Kiến Thành trở về, trên mặt mang theo nụ cười như trút được gánh nặng.

Có vẻ như cuộc đàm phán của họ đã diễn ra tốt đẹp, Nam Khuê cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

“Thấy anh vui vẻ như vậy, có phải có tin tốt gì muốn chia sẻ với em không?” Nam Khuê chủ động nói.

Lục Kiến Thành đưa tay ôm cô: “Khuê Khuê, thật ra trong khoảng thời gian này công ty đã gặp phải một số khó khăn, khoảng thời gian này anh cũng rất đau đầu xử lý. Nhưng hôm nay, ông nội Lâm đã đồng ý rót vốn rồi.”

“Chỉ cần có tiền, khó khăn này của công ty rất nhanh sẽ có thể được giải quyết.”

“Thật vậy sao?” Nam Khuê nhìn về phía anh, cũng cực kỳ hạnh phúc.

Lục Kiến Thành gật đầu: “Ừm, khi hoạt động của công ty trở lại bình thường, giải quyết xong chuyện bên Quý Dạ Bạch, chúng ta sẽ tổ chức hôn lễ.”

Hôn lễ sao?

Thật là một từ đẹp đẽ!

Nhưng cô cũng không dám ôm hy vọng xa vời nữa.

“Xin lỗi, Kiến Thành, em phải đi đây.”

“Xin lỗi, Kiến Thành, lần này là em phụ anh.”

“Xin lỗi, Kiến Thành, không thể cùng anh già đi nữa rồi.”

Có lẽ quan hệ của hai người là có duyên nhưng không phận!

Ngực Nam Khuê bây giờ như bị hàng trăm con dao đâm vào.

Anh sẽ mau chóng kết hôn thôi.

Chỉ là cô dâu không phải là cô, mà là một người phụ nữ khác.

Cô đau lòng, gần như không thở nổi.

Cho dù cố gắng kìm nén, nhưng vẫn có một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay Lục Kiến Thành.

Anh ngẩng đầu, lập tức đau lòng nhìn Nam Khuê.

“Sao em lại khóc?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.