Cô Vợ Ăn Xin

Chương 9-2



"Không xong rồi, không xong rồi! Tam công chúa." Một cô gái vội vội vàng vàng chạy vào vườn hoa, chạy về phía Kathi Nhã đang ngồi chồm hổm trên mặt đất cắt bỏ hoa kêu to.

"Chuyện gì không xong? Em không phải thường thường nói với ta lúc đi trong cung phải đoan chính trang à? Bây giờ cả em cũng chạy như thế này......"

"Phạm tiên sinh đi, anh ta đi rồi!"

"Cái gì?" Hoa trên tay xuống, Kathi Nhã giật mình nhìn cô gái.

"Nhanh đi, Tam công chúa, quốc vương đang ở đại sảnh chuẩn bị triệu kiến công chúa đấy!" Lôi kéo Kathi Nhã chạy, tiểu nha đầu còn gấp gáp hơn cả cô.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, làm cô thật kinh ngạc, hốt hoảng, luống cuống, thanh âm là ở trong phút chốc giống như bị ma quỷ cướp đi, một câu cũng nói không nên lời.

"Phụ vương."

Các cô đi tới đại sảnh thì đã có nhiều người ở đây, cô theo bản năng kêu một tiếng, đầu óc hỗn loạn hò hét.

"Hôn lễ hủy bỏ rồi, Kathi Nhã." Mạch Nạp Mã khổ sở nhìn cô, "Con thật đã đả thương tâm Phạm Tích, cậu ta đi."

Đi......

Anh ta đi? Đi thật sao?

Nhẹ nhàng lắc đầu, Kathi Nhã nhưng vẫn là không nói một câu, giống như đối với việc anh rời đi không động không trung.

"Kathi Nhã, con thật không yêu cậu ta sao?" Mạch Nạp Mã cẩn thận quan sát thần sắc của cô, trên trán khó nén nét quan tâm.

Cô không yêu anh ta sao?

Cái vấn đề này, trước kia có thể cô không biết, nhưng bây giờ không thể, bởi vì anh đi, linh hồn của cô cũng đi theo.

"Kathi Nhã, con thật sự là đứa con gái ngốc nhất trên đời này, buông tha cho người đàn ông tốt như vậy, về sau đi đâu tìm? Con không biết lúc Phạm Tích rời đi ánh mắt đau thương đến cỡ nào đâu, ngay cả nói tạm biệt với con một tiếng cậu ta cũng không muốn, có thể thấy được con đã tổn thương cậu ta nặng nề."

"Đúng vậy a, chị, Phạm đại ca rất buồn, anh ấy thoạt nhìn không được tốt cho lắm." Tạp Anna khó được chen miệng, nhưng cũng khó nén trách cứ.

"Hiện tại thì tốt rồi, hôn lễ không có, phen này vốn là hôn lễ quốc tế được mọi người chú ý vậy mà trong một đêm biến thành một chuyện cười cho thiên hạ." Mẫu thân Calne Ti không vui nói.

"Được rồi, các người đừng nói nữa." Mẫu thân Kathi Nhã ôn nhu đi về phía cô, nhẹ nhàng ôm cô vào ngực, "Con đã không yêu cậu ấy, vậy cứ coi như  cậu ấy có tốt hơn nữa, cũng không có gì tiếc hận, hạnh phúc của con mới là quan trọng nhất, hiểu không? "

Kathi Nhã gật đầu, lại gật đầu một cái nữa, hai chân vô ý thức đi ra ngoài hoàng cung.

Hôm nay, bụi bay, mặt trời quá gay gắt, cô vẫn đi về phía trước đi, đôi mắt vô thứa tìm kiếm gì đó.

Nhưng, hôm nay trời bỗng trở nên thật to, thật rộng a, mỏi mắt chờ mong,  rốt cuộc cũng không tạm biệt bóng dáng cao lớn đó.

Cước bộ rất nặng nề, lại dừng không được, cô chỉ muốn đi như vậy, có lẽ, anh ấy sẽ chờ cô ở nơi đây.

Hy vọng xa vời đi?

Không biết tại sao nghĩ như vậy......

Cô nghĩ sự tồn tại của anh không quan trọng với cô chút nào, cô cho là mình căn bản không muốn gả cho anh, càng không thể nào yêu anh, cô luôn luôn muốn được tự do, không phải sao? Cô cho là không kết hôn, cô vẫn có thể giống như trước tự do tự tại, chơi dến long trời lỡ đất.

Sai lầm rồi, tất cả sai lầm rồi, anh vừa đi, trái tim của cô có bên cô cũng vô ích.

"Tam công chúa......" Tiểu nha đầu đi theo cô phía sau thật lâu, thấy Tam công chúa hoàn toàn mất đi nụ cười vui vẻ thường ngày, làm cô cũng thật khó chịu.

"Thật lâu không có trời mưa, đúng không?" Ngửa đầu đang nhìn bầu trời, Kathi Nhã nheo mắt lại, cười.

Nụ cười kia, lại giống giọt nước mắt đau thương.

"Đúng vậy a, thật lâu trời không có mưa." Tiểu nha đầu phụ họa.

"Có một nơi trời thường mưa, nó chiếm cứ ở nơi thật cao trên núi, trên mây, đứng ở nơi đó giống như có thể ngắm nhìn toàn bộ thế giới."

"Toàn bộ thế giới? Thật là lợi hại! Đó là nơi còn đẹp hơn cả hoàng cung chúng ta sao?"

"Đúng vậy, nó rất đẹp, cũng rất thần kỳ, là một nơi có thể tìm được hạnh phúc." Kathi Nhã nghĩ, chủ ý cũng định rồi, tâm, thoáng chốc bay thật là xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.