Cô Vợ Ảnh Hậu

Chương 1: Tôi Có Thể Giúp Em Truyện Này



Mười giờ đêm, Mạn Nhu  kéo cơ thể mệt mỏi say khướt trở lại căn hộ.

Sau tối nay cô sẽ kết hôn, cho nên mới tìm mấy người bạn tổ chức một party để từ biệt độc thân. Cô uống rượu hơi nhiều nên đầu óc choáng váng.

Mạn Nhu co người nằm trên sofa nhắm mặt dưỡng thần, lại mơ hồ nghe được phòng tắm bên kia truyền đến tiếng động kỳ lạ, giống như tiếng thở gấp của người phụ nữ và đàn ông. Cô loạng choạng đi tới, dựa vào bên tường. Chợt có tiếng giục giã đầy hưng phấn của người phụ nữ vang lên.

"Lại nhanh hơn... Lại nhanh hơn nữa!"

Tiếng bạch bạch va chạm đầy xấu hổ chọc vào màng tai của Mạn Nhu, sau đó thoáng ngừng lại. Máu trong người cô dường như đã đông cứng, bên tai chỉ còn lại có tiếng thở hổn hển của người đàn ông.

"Đừng đánh thức Mạn Nhu, em mau mặc quần áo tử tế, anh đưa em về". Người đàn ông khẽ nói với giọng khàn khàn.


"Sao nào? Anh sợ bị cô ta phát hiện ra chuyện của chúng ta à? Anh yên tâm đi, tối nay cô ta uống rất nhiều rượu... Ngày mai anh lại phải đi nhận giấy kết hôn với cô ta rồi, cho nên tối nay anh thỏa mãn em đi!"

Dương Vũ nâng đôi môi đỏ mọng, khóe mắt liếc nhìn về phía bóng người mờ mờ phía sau cửa phòng tắm kia, khóe miệng cong lên cười lạnh: Mạn Nhu à, thế này thì cô cũng nên hết hy vọng rồi chứ? Như vậy đứa trẻ trong bụng tôi mới có thể có được một thân phận danh chính ngôn thuận!

Bên ngoài cửa phòng tắm, Mạn Nhu cố nhịn không rơi nước mắt, lảo đảo lùi lại hai bước, khó khăn lắm mới chống tay vào tường, miễn cưỡng đứng vững được. Bàn tay cô buông thồng xuống bên người và siết chặt, sắc đỏ trên gò má đã mất sạch.

Cô vì người đàn ông này mà bỏ qua vị trí Hoa Đán đứng đầu, tặng lại cho Dương Vũ.


Thậm chí bởi vì một câu nói của hắn ta, cô đã dốc hết tất cả nguồn tài nguyên bên cạnh mình để nâng đỡ cho Dương Vũ nổi tiếng.

Nhưng bọn họ không ngờ lại... sớm lén lút quan hệ với nhau!

Trong phòng tắm, cuộc chiến kịch liệt vẫn còn tiếp tục. Sau một lúc lâu tiếng động mới dần dần nhỏ xuống.

Mạn Nhu nhẹ nhàng quay lại nằm trên sofa, cố nén cảm giác đau đớn trong lòng.

Sau một lúc lâu, Dương Vũ kéo khuỷu tay của người đàn ông rời khỏi căn hộ.

Mà Mạn Nhu trốn ở sau tấm rèm cửa sổ, tận mắt nhìn thấy hai người kia dính lấy nhau không rời ngồi lên xe, nỗi đau trong lòng của cô muốn vỡ òa, nước mắt đột nhiên tràn ra.

Người đàn ông kia không phải đã hứa hẹn với cô sẽ đi tới Ủy ban để nhận giấy chứng nhận kết hôn vào ngày mai sao? Hắn ta tính thu dọn cục diện này như thế nào?


Trong lòng Mạn Nhu có cảm giác thê lương và châm chọc, gần như cả đêm không hề chợp mắt. Cô vừa đau đớn lại vừa căm hận. Ngày hôm sau, cô vẫn theo lời hẹn để lái xe đi tới Ủy ban, muốn biết Lạc Phong sẽ đối xử với cô thế nào!

Nhưng đến giờ hẹn mà cô vẫn không thấy bóng dáng của Lạc Phong đâu.

Mạn Nhu đi qua đi lại trong hành lang chờ suốt một tiếng, cuối cùng nhận được một cuộc điện thoại: "Tiểu Nhu, khi Dương Vũ thay em huấn luyện người mới đã bị thương, bây giờ anh phải qua đó để xử lý. Về phần chuyện đăng ký, để hôm nào chúng ta...!!"

A... Anh ta nói thoải mái như vậy đấy.

Mạn Nhu siết chặt điện thoại rồi dứt khoát cúp máy. Từ sau tối hôm qua phát hiện ra sự thật, cô đã không định kết hôn rồi! Hôm nào? Anh ta nằm mơ đi!

Nếu Dương Vũ còn quan trọng hơn tình cảm của cô và anh ta suốt mấy năm, vậy cô chúc cho đôi nam nữ đê tiện kia sống bên nhau tới răng long đầu bạc!
Mạn Nhu xoay người muốn đi, nhưng tới cửa chợt phát hiện ra một chiếc xe sang trọng đột nhiên đổ lại ở cách đó không xa. Một người phụ nữ với dáng vẻ lạnh lùng xuống xe, vừa đi về phía bên này, vừa giơ tay lấy chiếc kính râm trên sống mũi ra. Chiếc kính râm vừa được bỏ ra, vào giờ phút này dường như mọi vật trên thế gian đều trở nên buồn bả lu mờ.

Cô cho người ta một cảm giác áp lực vô cùng thần bí, giống như khí thế của một hoàng đế đập vào mắt vậy.

Mạn Nhu lập tức nhớ ra bọn họ đã từng gặp mặt trong một hoạt động của thương hiệu. Cô ta là tổng giám đốc công ty Giải trí Đại Thiên, Phong Miên.

Bây giờ đã cách hai năm nhưng khí thế và phong thái của cô vẫn như trước. Bộ vest cắt ôm lấy người càng tôn lên dáng vẻ cao ráo của cô, trên người cô tản ra hơi thở cấm dục và xa cách.
"Tổng giám đốc, vẫn không liên lạc được với cô Mạc... Có cần phái người đi đón cô ấy không?" Trợ lý của Phong Miên khẽ hỏi thăm.

"Không cần, tôi sẽ không chờ một người phụ nữ mà ngay cả kết hôn cũng không thể tới đúng giờ." Cô vừa dứt lời, sắc mặt thật sự không dễ nhìn, lộ vẻ lạnh lùng ép người.

"Nhưng Chủ tịch hội đồng quản trị yêu cầu ngài phải kết hôn vào ngày hôm nay, bằng không..." Trợ lý càng nói càng nhỏ.

"Tôi cho anh hai mươi phút, tùy tiện dẫn một cô gái danh giá qua đây cho tôi." Cô không hề do dự đã lạnh lùng ra lệnh.

Tùy tiện à?

Mắt Mạn Nhu lóe sáng. Cô biết mấy năm nay trong giới điều đồn đoán tổng giám đốc Đại Thiên thích phụ nữ nhưng cũng chỉ là lời đồn bây giờ Phong Miên muốn tìm một người phụ nữ bất kì để kết hôn vậy lời đồn là sự thật rồi, còn cô đang phải đối mặt với sự phản bội của người chồng chưa cưới, cũng cần tìm một người có thể dựa vào, tát mạnh vào mặt của Lạc Phong!
Cô muốn nói cho Lạc Phong biết, cho dù không có anh ta, Mạn Nhu cô cũng có thể tìm được một người càng ưu tú hơn, làm cho anh ta phải hối hận!

Mạn Nhu quyết định xong liền bước nhanh tới chỗ Phong Miên.

"Tổng Giám đốc Phong, nếu như cô tạm thời không tìm được cô dâu, hay là suy nghĩ tới tôi không? Tôi tự giới thiệu, tôi là Mạn Nhu."

Vào giờ phút này, thời gian dường như dừng lại. Phong Nhu không khỏi nhíu mày, ánh mắt nhìn bóng dáng cao gầy đứng thẳng trước mặt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.