Cô Vợ Ảnh Hậu

Chương 125: Tình Cảm Không Rõ



"Thật ra tôi không hiểu rõ phụ nữ lắm, cảm thấy yêu đương quá rắc rối."

Trần Viễn nói đến đây thì dừng lại một lát: "Nhưng lại có một người làm cho tôi cảm thấy không giống với những người phụ nữ khác, mỗi lần có chuyện liên quan đến cô ấy, tôi đều rất để ý, có thể là bởi vì cô ấy cũng rất tốt với tôi."

Rick nghe vậy thì hiểu rõ Trần Viễn thật sự đang mơ hồ không rõ, vì vậy lại hỏi: "Vậy khi cậu ở chung với cô thấy có thấy thoải mái không?"

Trần Viễn suy nghĩ một lát lại gật đầu: "Rất thoải mái, rất dễ chịu."

"Vậy là được rồi! Cố gắng nắm chắc, tiếp tục cố gắng đi." Rick khích lệ cậu ta. Nếu như anh ta nói thẳng với Trần Viễn là thiện cảm kia sẽ từ từ biến thành thích, đại khái sẽ dọa cho Trần Viễn ngây người mất.

Vẫn để cho cậu ta thuận theo tự nhiên, một ngày nào đó, cậu ta sẽ hiểu rõ thứ tình cảm này rất khó có được cũng rất chân thành.


Trần Viễn ôm tài liệu khẽ gật đầu: "Vậy tôi đi tới văn phòng làm việc trước đây."

Rick vẫy tay, tiếp tục xem những số liệu tập hợp được. Anh ta cũng rất bận rộn, không có thời gian làm bà mai giật dây cho người khác đâu.

Trần Viễn chậm rãi đi đến thang máy, trong đầu còn nghĩ tới những lời vừa nói cùng Rick. Gia đình cậu ta vẫn luôn giục cậu ta sớm kết hôn, ba mẹ cũng muốn sớm được bế cháu nhưng anh ta vẫn thấy bài xích chuyện gặp gỡ phụ nữ.

Gương mặt một người dần dần hiện rõ ở trong đầu cậu ta. Điện thoại bỗng nhiên đổ chuông, không ngờ là cô ấy gọi điện thoại tới!

Ở đầu điện thoại bên kia, chị Hy cười ha hả nói: "Tôi nghe người ta nói Trương Y Lâm đã bị dọa tới bối rối, trốn mãi ở nhà không dám ra gặp người, điện thoại cũng không dám nhận, tôi đoán cô ta chắc chắn đang kinh hồn bạt vía suy nghĩ xem có nên nói thật với bên ngoài không!"


"Cô gọi điện thoại chỉ để nói với tôi về chuyện này thôi à?"

Chị Hy hơi sửng sốt: "Đúng... tôi làm phiền đến anh à? Nếu như anh đang bận, chờ lúc nào có thời gian rảnh rỗi lại trò chuyện sau vậy."

Trần Viễn không trả lời.

"Tôi cũng không biết nên nói với ai những chuyện này, nên mới muốn gọi điện thoại cho anh, nếu như anh không muốn nghe thì sau này tôi..."

Chị Hy chưa nói xong, Trần Viễn đã ngắt lời cô.

"Không có việc gì, cô có thể gọi cho tôi."

Chị Hy thoáng sửng sốt, sau đó khóe miệng cong lên cười. Có phải cô có chút đặc biệt đối với cậu ta không? Chỉ cần một chút như vậy là đủ rồi.

...

Bên ngoài không ngừng suy đoán về mối quan hệ giữa Mạn Nhu và Phong Miên.

Nhưng không có một người nào dám tùy ý đăng tin, dù sao địa vị của Đại Thiên bày đó.

Sau khi Mạn Nhu tỉnh dậy, cảm thấy cổ họng vừa khô lại vừa đau, nàng muốn đứng dậy lấy nước, nhưng trên người có thiết bị cố định quấn quanh người nên căn bản không cho phép nàng lộn xộn.


Phong Miên nhận ra nàng đã tỉnh, lập tức đi tới: "Em muốn uống nước à?"

Mạn Nhu chớp chớp mắt.

Phong Miên xoay người đi rót nước, sau khi uống thử thấy vừa vặn không nóng mới đặt tới trong tay Mạn Nhu, nàng nhất định phải nằm trên giường hơn một tuần, ánh mắt cô lại không rời khỏi nàng lấy một phút.

Mạn Nhu dựa vào trong ngực cô, yếu ớt lại đau lòng nói: "Sao chị vẫn ở cùng em thế? Còn công việc của chị thì làm thế nào?"

Nàng muốn cử động một chút cũng rất khó khăn, chỉ có thể miễn cưỡng nghiêng đầu, nhìn Phong Miên.

"Chị không cần phải đến công ty cũng có thể xử lý công việc được. Lại nói, chị cũng muốn nghỉ ngơi." Cô chỉnh lại sợi tóc bên tai của Mạn Nhu, khẽ nói: "Vừa vặn chị thấy ở nước ngoài có một bộ phim ngắn đang quay, chị đã đăng ký giúp em rồi..."
"Bộ phim gì vậy chị?"

"Chị còn không nhận được câu trả lời, chờ có tin tức cụ thể chúng ta sẽ bàn lại." Ánh mắt cô dừng lại ở trên bắp chân của Mạn Nhu.

"Trương Y Lâm còn chưa ra mặt, đúng không?"

"Chưa tới phút cuối cùng thì cô ta chắc hẳn còn chưa đứng ra đâu." Phong Miên rất hiểu suy nghĩ của những người này, vì danh lợi mà cố chấp theo đuổi như vậy, không đến giờ phút cuối cùng sẽ chắc chắn không cúi đầu.

"Sao em lại có cảm giác chị đang cố ý muốn cho cô ta lo lắng một ngày vậy?" Mạn Nhu cầm tay Phong Miên, hơi ấm từ bàn tay của cô truyền đến trong tay nàng.

Phong Miên thấy nàng có chút tinh thần thì lấy điện thoại di động ra, mở các bình luận của dân mạng cho nàng xem.

Những suy đoán...

Mạn Nhu bỗng nhiên khẩn trương: "Làm thế nào đây?"

"Bây giờ phóng viên trên cả thế giới đều biết chị là người đại diện của em, còn có kẻ nào ngu ngốc đến mức đi ra gây rắc rối chứ?" Phong Miên vừa cười vừa nói: "Chỉ cần không mở miệng, bọn họ sẽ vĩnh viễn không có được đáp án, vậy mặc cho bọn họ đoán là được..."
Cô sẽ làm tròn trách nhiệm của người đại diện, bảo vệ tốt Mạn Nhu. Mà điều Mạn Nhu phải làm chính là kiên trì giấc mơ của nàng từ trước tới nay, cố gắng đi tới sân khấu càng rộng lớn hơn.

"Một ngày nào đó bọn họ sẽ biết..."

"Em lo lắng à?"

Mạn Nhu trấn tĩnh lắc đầu, mây đen trong lòng sớm đã bị quét sạch: "Không, chúng ta không che giấu bất cứ chuyện gì, chỉ là không có chủ động công khai mà thôi, cứ để cho bọn họ đoán đi, đây cũng là một cách để cho bọn họ chậm rãi tiếp nhận."

Quyền chủ đạo trước sau đều ở trong tay bọn họ.

Công khai hoặc che giấu đều do bọn tới quyết định.

Thân phận của Phong Miên không giống người thường, bên ngoài suy đoán kịch liệt như vậy cũng nằm trong dự đoán, fan hâm mộ ủng hộ, ghen ghét đều có, nhất là những fan hâm mộ nữ...
"Oa, đây chính là đôi tình nhân xứng đôi nhất trong năm nay... Nhìn dáng vẻ của bọn họ siêu cấp xứng đôi, tôi không thể không nói, mong hai người hãy kết hôn với nhau đi!"

"Không cần nói gì nữa cả, tôi thấy hình chụp của bọn họ cũng cảm thấy nếu như bọn họ không đến với nhau thì trời đất khó tha thứ được!"

"Vì bảo vệ cô gái mình yêu mà bằng lòng bước xuống chiếc ghế tổng Giám đốc Đại Thiên, làm người đại diện riêng của cô ấy, trong giới diễn xuất còn có ai có thể làm được chứ?"

Ở trên mạng còn có fan hâm mộ phát ra ảnh chụp sau buổi lễ trao giải, Phong Miên chạy tới đúng lúc và bế Mạn Nhu vào trong xe bảo mẫu, còn bị những người hâm mộ dùng làm GIF thể hiện cảm xúc...

"Cầu xin hai người hãy đến với nhau đi!"

"Tổng Giám đốc Phong, bao giờ thì chị sẽ cầu hôn vậy?"
Mạn Nhu nhìn những bình luận, vẻ tươi cười dần dần hiện ra trên khóe miệng. Nàng không ngờ sẽ có nhiều người ủng hộ bọn họ ở cùng một chỗ như vậy.

Đây cũng tính là một cách chúc phúc khác à?

Chẳng bao lâu, Trần Viễn đưa tới một vali lớn thư và lễ phục, tất cả đều do fan hâm mộ của Mạn Nhu đưa tới. Bên trong thậm chí còn có áo đôi in ảnh của hai người bọn họ.

"Những thứ này đều là của những người hâm mộ tặng cho cô, cũng có thư viết cho tổng giám đốc..."

"Mới một ngày thôi mà!"

"Những người hâm mộ nói cô cuối cùng đã có một kết cục tốt, cảm thấy vui mừng thay cho cô!"

Mạn Nhu cười hạnh phúc: "Bây giờ tôi lại muốn xem thử..."

Những lá thư và món quà này không phải đang chứng minh nàng còn cách xứng đôi với Phong Miên rất gần sao? Cho dù tất cả những gì nàng có đều không thiếu sự bảo vệ của Phong Miên, nhưng trải qua chuyện này, nàng không còn lo lắng áp lực của dư luận sau khi công khai nữa.
Trần Viễn lên tiếng trả lời và đặt vali ở nơi Mạn Nhu có thể không cần đứng lên cũng lấy được: "Tổng Giám đốc căn dặn, để cho mợ chủ xem thư trong lúc buồn chán, để gϊếŧ thời gian."

Mạn Nhu gật đầu và tiện tay cầm lấy một lá thư bình thường lên, bên trong có tấm ảnh rơi ra, đó không phải là giấy viết thư mà là ảnh chụp.

Trong hình là nàng đang hôn một người phụ nữ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.